Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay như vuốt thú, ngón như xương đỏ, như móc bạc muốn cào, như dao nhọn muốn gọt.

Áo bào đen của nam nhân là đêm dài của Dạ Hợp Cốc, mái tóc đen buông lơi bay loạn, đối lập với màn mưa hoa trắng xóa sau lưng.

Thân hình hắn ta chuyển động tựa gió lốc, mười ngón tay dài nhọn khác thường, gân xanh trên mu bàn tay nổi dữ tợn, chém đến đâu như lưỡi dao sắc bén chém đến đó, chém nát hoa khắp sơn cốc, hất tung cánh trắng, hương thơm nồng nàn như dù giấy mở ra, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, chìm vào đáy mắt nữ tử đang lặng lẽ đứng nhìn.

"Nguyệt Hạ, đến rồi thì đừng trốn." Hai tay nam nhân dừng ở giữa không trung, giọng nói âm tà như đông cứng cánh hoa.

Bóng hình nữ tử khẽ run một cái, có lẽ ngẩn ngơ, chần chừ nửa khắc rồi từ từ bước ra từ chỗ tối.

Nàng vẫn toát lên diễm lệ lạnh lùng, đôi mắt phượng không gợn sóng khi nhìn hắn, giữa hoa rơi càng tỏ ra cô độc lẫm liệt, như ma đêm, móng vuốt dài đen như xương trắng cháy thành than, dưới ánh nến đỏ như đang rỏ máu, tà cuồng đến đáng sợ, nhưng nàng không sợ hắn ta.

Nam nhân thu tay về, lạnh lùng uy nghiêm đến trước mặt nàng, cầm một sợi tóc đen trước ngực nàng, hít sâu: "Nàng càng ngày càng thơm… Từ xa đã ngửi thấy, nàng trốn cũng không thoát, phải không?"

Lời nói mơ hồ lượn lờ giữa những sợi tóc xanh, hóa thành âm thanh lười biếng ái muội, tiếng nào tiếng nấy đều quyến rũ kích tình.

Tay hắn ta, chỉ dùng để vuốt ve nàng, không còn độc ác như trước.

"Tôn chủ dùng, là Quỷ Trảo Thủ danh chấn giang hồ?" Nàng hiếm khi nhìn thẳng, nhìn vào đôi mắt gần sát của hắn ta, thấy vẻ kích động đè nén của mình, chứ không phải vẻ lạnh lùng thường thấy khi nhìn về phía hắn ta.

"Đúng, thì sao?" Hắn ta ngước mắt lên từ mái tóc đen như mực, tà tà nhìn nàng.

"Ngươi dạy ta." Nàng nói, giọng cứng rắn, lạnh lùng như ra lệnh cho người lạ.

"Sao nàng vẫn nói với ta bằng giọng điệu này?" Hắn ta hơi tức giận, hờ hững buông nàng ra, ép sát lại: "Không phải nàng thích nhắc đến giao dịch giữa ta và nàng sao? Ta đâu có hứa sẽ truyền võ công cho nàng! Đừng tưởng ta không biết nàng đang tính toán gì, muốn học hết bản lĩnh của ta, để không cần ta nữa, phải không? Muốn bội ước, rời xa ta, phải không?"

"Ta không có! Ta chỉ muốn ngươi dạy ta võ công!" Nàng cắn môi, má ửng lên vẻ khó coi.

Ánh mắt nam nhân tối sầm lại, nhìn kỹ vẻ mặt khác thường của nàng: "Vậy nàng phải biết, Quỷ Trảo Thủ của Cửu Huyền Cung chỉ truyền cho người kế vị, dựa vào đâu ta phải phá lệ vì nàng?"

"Ta… Sẽ dùng bí mật của ta để trao đổi cùng ngươi."

Nàng bất chấp tất cả, không cho hắn ta bất cứ cơ hội nào từ chối, vội vàng xé dải lụa trên eo mình xuống, cởi bỏ từng lớp lụa mỏng, không ngừng khoe ra da thịt trắng như ngọc trước mắt hắn, cho đến khi trên người chỉ còn chiếc yếm lụa hình trăng lưỡi liềm, mong manh che ngực, ôm lấy thân hình quyến rũ, thiêu đốt ánh mắt hắn ta.

Nam nhân im lặng, thở dốc, nín thở, ngưng đọng nhìn thân thể kiều diễm run rẩy, nàng giống như sợ sệt, giống như do dự, sau đó chậm rãi xoay người, để lộ tấm lưng trần.

Nơi đó không trắng nón không tỳ vết như hắn ta nghĩ, mà đầy màu sắc quỷ dị, vẽ một bản đồ hình núi.

Có người khắc hình xăm lên tấm lưng trắng tuyết của nàng, thiêu đốt một mảng da lớn của nàng.

"Đây là gì?" Hắn ta âm trầm hỏi, mắt đỏ ngầu.

"Tôn chủ, Nguyệt Hạ tặng người món quà này, người hài lòng không? Gia tộc ta đã đổ quá nhiều máu để giữ bí mật này, giờ… Ta cảm thấy tất cả những thứ này đều không đáng! Bảo tàng của triều trước, ai muốn cướp cứ cướp!"

Giữa nàng và hắn ta, luôn là những điều kiện trao đổi.

Lần đầu, nàng dùng thân thể; Lần này, nàng vứt bỏ bí mật.

"Ta không có hứng thú!" Cơn giận của nam nhân đến bất chợt, hắn ta kéo mạnh nàng xoay người lại, bưng hai gò má mỏng manh của nàng để nàng thấy rõ vẻ mặt méo mó của hắn ta: "Ta chỉ cần nàng, chỉ nàng thôi! Nàng đừng hòng dùng bản đồ kho báu chết tiệt để qua mặt ta, đừng hòng! Nàng là của ta, bí mật của nàng cũng là của ta!"

Nàng nhất thời ngẩn ra, không ngờ hắn ta lại phản ứng như vậy.

Hắn ta nói hắn ta muốn nàng? Từ đầu đến cuối, hắn ta chỉ muốn thân thể đã tắm hương này của nàng thôi, phải không?

"Tôn chủ, người đã biết bí mật của ta, có thể dạy ta võ công chưa?" Nàng lạnh lùng nói, coi cơn giận của hắn ta là một trò cười.

Nam nhân bị thái độ lạnh lùng của nàng chọc tức, đột ngột kéo nàng lại, cúi đầu xuống tàn phá trước ngực nàng, chìm vào trong cơn cuồng dại không kiểm soát, cắn đau nàng, véo đau nàng, thật giống như muốn móc tim nàng ra, không ngừng phá hoại, cho đến khi nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt, hắn ta mới giật mình từ trong giấc mồng, dừng hành động lại, ngơ ngác nằm trên người nàng, bất động giống như không còn sức lực.

"Nguyệt Hạ… Nguyệt Hạ… Đừng đối xử với ta như thế…" Hắn ta khẽ gọi, giọng khàn đặc, tuyệt vọng.

Hắn ta ôm nàng, ôm thật chặt, dồn hết sức ôm chặt, vùi mặt vào trái tim lạnh giá của nàng, dường như chỉ có vậy mới có thể đến gần nơi đó, để được nàng dịu dàng thương tiếc.

Thương ta, yêu ta đi…

Gió Dạ Hợp Cốc thổi hoa thơm ma sát xào xạc, như tiếng kêu gào hèn mọn từ đáy lòng hắn ta.

Điều hắn ta muốn, chỉ là một nụ cười của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK