Dạ Hợp Cốc gần như cả ngày lẫn đêm đều chìm trong bóng tối.
Bởi vì ánh sáng mặt trời bị núi non trùng trùng điệp điệp che khuất, đến nỗi trong cốc quanh năm suốt tháng đều thắp đèn, cứ cách vài bước lại thấy chụp đèn hình vuông được gắn trên mặt đất tỏa ra ánh cam đỏ, men theo con đường đá uốn lượn lan rộng ra, trong đêm sáng rỡ như sao mai, điểm xuyết màn đêm, làm sáng tỏ sương mù, càng nhìn từ xa càng thấy dày đặc, tựa như một con rồng đang ngủ say.
Đây là truyền thuyết về một nguồn hoa dạ hương được dãy núi Lăng Sơn bao bọc, hoa đêm sinh trưởng ở nơi này, quanh năm tỏa ra một mùi hương yêu dị, nhưng Nguyệt phu nhân nói, Dạ Hợp Cốc đã không còn sinh hương nữa rồi.
"Dạ Hợp Cốc, Lăng Sơn trung, dạ lai thôi tình hương… Bất Ly, ngươi có biết, hương từ đâu đến không?"
Bất Ly lắc đầu, hắn không biết chữ, chỉ học được khúc hát này từ những đứa trẻ ăn xin khác, đương nhiên không hiểu ý nghĩa trong đó, cho nên hắn hát một cách hoạt bát vô tình, không hiểu làm thế nào Nguyệt phu nhân có thể tìm ra được nỗi đau sâu sắc đến vậy trong những câu từ ngắn ngủi kia.
"Trên núi có một loại hoa, tỏa ra hương thơm cực kỳ nồng nặc vào lúc nửa đêm; Dạ Hợp Cốc vì quanh năm không có ánh sáng ban ngày, hương hoa này quanh năm nở rộ, ngày càng nồng hơn, nồng đến mức… Khiến người ta không ngủ được, mê hoặc lòng người, thúc đẩy tình cảm…" Nguyệt phu nhân nhàn nhạt nói, hương thơm trên người nàng dường như cũng theo từng câu từng chữ của nàng trở nên nồng hơn, như hương hoa trong lời nàng nói.
"Loại hoa này, gọi là Nguyệt Hạ Hương." Nàng tiếp tục nói: "Hương trong đêm, hương dưới trăng."
Ánh nến đỏ sẫm xung quanh nhuộm mái tóc trắng của nàng thành ráng đỏ, nhuộm y phục trắng của nàng thành xiêm y máu, dường như hóa thành một vệt hương yêu diễm, lan tràn trong Dạ Hợp Cốc, ăn mòn xương cốt trong máu người.
Dường như nàng chính là một gốc Nguyệt Hạ Hương đã tuyệt tích.
Từng có một nam nhân, muốn nàng trở thành hoa của Dạ Hợp Cốc, tỏa ra hương thơm của Dạ Hợp Cốc.
"Nguyệt Hạ, nàng chính là hương thơm của…Nguyệt Hạ."
Từ trong bầu trời đen kịt vọng lại một giọng nam dâm tà trầm mặc, mang theo ngữ khí ra lệnh quen thuộc của hắn ta, bá đạo đến mức không cho nàng có nửa lời phản bác, tự tiện đặt tên thay nàng, khiến nàng trở thành hương thơm của hắn ta.
Gió đêm thổi nhẹ nhàng, giống như là ánh sáng lưu ly lay động, khôi phục lại cảnh tượng trong quá khứ.
Nàng lạnh lùng nhìn gã nam nhân xa lạ kia nắm lấy mái tóc đen dài của nàng đưa lên mũi ngửi kỹ, mặc cho hắn ta muốn gì được nấy.
Dưới mùi hương hoa nồng nặc khắp cốc, gã nam nhân kia cởi bỏ từng lớp từng lớp y phục của nàng, cuồng dại hôn lên mặt nàng, hôn đến điên cuồng, điên cuồng đến nỗi giống như con người hắn. Hắn ta đặc biệt yêu thích đôi mắt yêu mị không tương xứng với nàng, lưu luyến ở nơi đó một hồi lâu mới dời xuống môi nàng, xương quai xanh nàng, ngực nàng, giữa hai chân nàng, không hề thương tiếc xâm phạm mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng, cứng rắn với nàng, thô bạo với nàng.
Nàng không phản kháng, bởi vì đó là cái giá nàng phải trả khi tiến vào Dạ Hợp Cốc.
Ngày đó, nàng đang trốn, trốn đến chân núi Lăng Sơn, bị hương thơm nồng nàn trong núi dẫn đường đến Dạ Hợp Cốc ẩn khuất, bị độc trong hương mê man thần trí. Chính hắn ta đã cứu nàng đang trúng độc, ôm nàng từ cửa cốc vào, giải độc cho nàng, bảo vệ nàng ở lại trong cốc, chỉ cần, nàng trở thành hương thơm của hắn ta…
"Được." Nàng đáp ứng, đáp lại kiên định dứt khoát, trong gió đêm lạnh lẽo thê lương vang vọng một tia phẫn hận không cam lòng.
Bên ngoài Dạ Hợp Cốc là từng cặp mắt tham lam, từng đôi bàn tay tanh máu, chờ đợi lục soát thân thể nàng, chờ đợi cạo da nàng. Nam nhân như yêu như ma trước mắt này, là lựa chọn duy nhất của nàng, dù cho hắn ta toàn thân tà ác nguy hiểm, ánh mắt dâm dục quá mức, không có chút thương hoa tiếc ngọc của bậc quân tử, vì vậy mới yêu cầu nàng dùng thân thể đổi lấy an toàn, trực tiếp đến vô sỉ, nhưng lại trực tiếp đến quang minh chính đại.
"Nhưng…" Nàng cắn răng, ánh mắt gắt gao nhìn hắn ta bỗng trở nên sắc bén: "Ngươi phải đáp ứng ta, ngươi vĩnh viễn không được chạm vào lưng ta… Nếu không thể đáp ứng, ta thà nhảy vực tự vẫn!"
"Cương quyết như vậy?" Nam nhân hờ hững nhếch môi, cực kỳ tà mị nhưng lại cực kỳ thờ ơ: "Lý do là gì?"
"Bởi vì, ta có bí mật."
Nàng có bí mật, giống như mỗi người sống trên cõi đời đều có những bí mật không thể cho ai biết.
Nam nhân im lặng, tựa như đang suy nghĩ lời nàng nói, mặc cho gió thu điên cuồng thổi rối mái tóc đen tán loạn của hắn ta, từng sợi từng sợi lay động trước mắt hắn ta, hắn ta cũng không đưa tay gạt đi, khiến hắn ta thoạt nhìn trông thật yêu mị, tựa như ma quỷ của đêm tối, đôi mắt lạnh lùng khác thường lóe lên vẻ quỷ dị, lóe lên dục hỏa, giống như gã thợ săn đã khóa chặt mục tiêu săn bắn, dù thế nào đi nữa cũng không muốn buông tha.
Nàng là tiên tử vô tình xông vào, còn hắn ta là người tiếp được nàng ở trần gian.
Hương thơm của Dạ Hợp Cốc đang rục rịch, nồng đến tuyệt khí, nồng đến ăn mòn xương cốt, thúc đẩy huyết khí con người sôi trào, phá hủy luân lý đạo đức của con người.
"Ta đáp ứng nàng." Giọng nói của hắn ta âm lãnh, như cơn gió trong Dạ Hợp Cốc: "Nàng hãy giao thân thể cho ta, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng chu toàn. Chỉ cần nàng ở Dạ Hợp Cốc, người bên ngoài đừng hòng cướp đi nàng từ tay ta."
"Vĩnh viễn?" Nàng nhíu đôi mày thanh tú, không thích từ ngữ trói buộc nàng cả đời này.
"Không sai, giao dịch này, một đời một kiếp."
Hắn ta ôm nàng, ôm tiên tử thuần khiết xuống trần gian, xé rách y phục trắng chói mắt của nàng, đặt dưới thân mình thỏa sức giày xéo, ô nhiễm nàng, xâm chiếm nàng, khiến cho vầng trăng trắng này không còn trong sạch.
Bởi vì giao dịch lạnh lùng này, nam nhân kia, chiếm giữ cả sinh mệnh của nàng.
"Ta muốn nàng trở thành hương thơm của ta, nàng là hương thơm…Nguyệt Hạ của ta."
Một đời một kiếp.