Âm thanh hò hét của những người bên cạnh khiến Phương Hinh sực tỉnh, cô nhìn quanh, vẫn còn ngơ ngác. Không biết nên làm gì, chỉ có thể sờ bụng, quá bằng phẳng rồi.
Phương Hinh hơi hoảng hốt lấy điện thoại trong túi xách, ấy vậy mà đây là loại điện thoại cũ đã từng nổi tiếng vào 10 năm trước đây, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
- Phương Hinh... đợi tôi thắng trận bóng rổ, tôi sẽ tỏ tình cậu.
Tất cả mọi người khi nghe câu nói chắc nịch của Đinh Khải Thành thì không khỏi hò hét náo nhiệt, trái lại dưới sân bóng rổ, có một đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cô.
Bạn thân bên cạnh là Hạ Miên liên tục lay mạnh vào cánh tay cô, muốn cô đáp lại Đinh Khải Thành nhưng đầu óc Phương Hinh hiện tại đang còn trống rỗng, cô muốn bình tĩnh trước. Cuối cùng Phương Hinh chọn cách bỏ chạy rời khỏi đó, một mạch về kí túc xá.
Trước khi về kí túc xá Phương Hinh đã mở điện thoại ra xem, ngày tháng năm lại chính là 10 năm trước. Cô đã rất hoảng nhưng cũng rất vui vì bản thân đã sống lại.
Tối đến Hạ Miên từ sân bóng rổ trở về, trận đấu giữa Hoàng Tống Hiên và Đinh Khải Thành dĩ nhiên Hoàng Tống Hiên thắng, nhưng điều khiến Hạ Miên bực bội chính là thái độ của cô.
- Hinh Hinh, cậu nói cậu thích Đinh Khải Thành từ lâu rồi mà, hai người còn là thanh mai trúc mã. Sao lại không đáp lại tình cảm của cậu ấy, chẳng phải ngày này cậu chờ lâu lắm rồi sao?
- Không đâu, tôi không thích Đinh Khải Thành nữa, tôi và anh ta không phải trời sinh một cặp.
Hạ Miên nghe Phương Hinh nói liền không thể tin, cô đi đến bên cạnh giường nơi Phương Hinh đang nằm, đưa tay sờ trán.
- Cậu bị bệnh sao?
- Không có đâu, Miên Miên, ông trời đã cho tôi làm lại, tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Cái khoảng khắc trước khi chết, điều đầu tiên Phương Hinh nghĩ đến chính là gia đình nhỏ sau này của hai người cùng với một đứa bé kháu khỉnh. Sau cùng lại chính là cảm xúc đau đớn khi thấy Hoàng Tống Hiên ôm chặt bản thân vào trong lòng khi đối mặt với cái chết.
Có lẽ trước đó cô đã yêu anh, có điều cô đã không nhận ra điều đó.
Đang suy nghĩ mơ màng, giọng nói của bạn thân liên tục vang lên.
- Hôm qua rõ ràng cậu còn vui vẻ khi thấy Đinh Khải Thành mua kem cho cậu, còn nói muốn anh ấy mua kem cho cậu cả đời cơ mà. Sao hôm nay lại...
- Tôi muốn Hoàng Tống Hiên, muốn Hoàng Tống Hiên, tôi rất muốn anh ấy. Cậu ra ngoài đi.... đừng làm phiền tôi nữa..
- Đúng thật là không thể hiểu nổi cậu.
Hạ Miên không nói lời nào nữa, một mạch rời khỏi phòng kí túc. Trọng sinh về mười năm trước, hiện tại Phương Hinh chỉ là một học sinh cấp ba 17 tuổi, Hoàng Tống Hiên và Đinh Khải Thành cũng bằng tuổi cô, những năm tháng tuổi trẻ bồng bột này thật khiến Phương Hinh muốn làm lại quá khứ.
Bên ngoài đã tối đen như mực, thời tiết lạnh thế này bình thường sẽ nghe mấy lời lảm nhảm của Hoàng Tống Hiên bên tai, mỗi lần như vậy Phương Hinh đều cảm thấy vô cùng khó chịu và bực tức, nhưng hôm nay cảm xúc cô đã khác.
Cô nằm trong chăn, cảm giác lạnh lẽo của đêm tháng 11, cô nhớ con và nhớ cả anh nữa.
...
Không biết đã qua bao lâu, khi Phương Hinh tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Điều đầu tiên cô nhớ đến là dáng vẻ Hoàng Tống Hiên chơi bóng rổ hiện lên trong ngày hôm qua, nó giống như vừa mới xảy ra cách đây không lâu vậy.
- Dậy rồi sao?
Đúng lúc này cánh cửa phòng kí túc mở ra, Hạ Miên đang từ bên ngoài bước vào, trên người là bộ đồng phục nữ sinh xinh xắn và chiếc balo mang trên lưng.
Cả khuôn mặt mang theo cảm xúc mệt mỏi, có vẻ hôm nay thầy cô giáo cho làm nhiều đề thi.
- Hôm nay anh Thành hỏi vậy đấy, nói là tại sao không đi học, có phải bị ốm không? Cậu xem anh ấy quan tâm cậu như vậy...
Chưa kịp nói xong, Phương Hinh đã cướp lời. Nhắc đến Đinh Khải Thành, cô không lấy nổi một chút vui vẻ nào.
- Tôi không muốn cậu nhắc đến anh ta.
Ở kiếp trước, Đinh Khải Thành và cô yêu nhau hai năm thì anh ta ngoại tình, còn khiến hai cô gái khác mang thai cùng một lúc. Sau khi chia tay còn mặt dày đeo bám cô, nếu không phải anh ta tai nạn mất trí nhớ và chỉ nhớ mỗi mình cô thì ở kiếp trước Phương Hinh đã không nương tay như vậy.
Nghĩ đến chỉ khiến cô ghét cay ghét đắng, bộ mặt giả tạo đó tốt nhất là nên tháo ra là vừa.
- ... Đinh Khải Thành không phải loại tốt lành gì, cậu đừng bị anh ta mê mẩn, sớm tỉnh ngộ đi.
- Hinh Hinh có phải Hoàng Tống Hiên cho cậu uống bùa mê thuốc lúa gì không?
- Không liên quan đến anh ấy, à phải rồi... Có phải chiều nay Hoàng Tống Hiên có tiết học thêm đúng không?
- Ừ, thì làm sao?
- Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.
Nghe đến việc cô đi tìm anh, Hạ Miên không thể tin nổi ngạc nhiên trợn tròn mắt, hơi thở không hề đều đặn như bình thường được nữa. Vào 1 tuần trước rõ ràng Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên đã cãi nhau một trận long trời lở đất, đến cả nhìn mặt nhau cũng không muốn, sao hôm nay Phương Hinh lại chủ động đi tìm anh ta.
Rõ ràng Phương Hinh rất ghét Hoàng Tống Hiên và rất thích Đinh Khải Thành, sao có thể?