• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Hinh không kịp phòng bị lập tức đỏ mặt, sớm biết trên bàn ăn không có món nào thanh đạm hợp với dạ dày của cô, Hoàng Tống Hiên đã gọi riêng cho cô một món, có phải hôm nay Phương Hinh cần cảm ơn anh không.

Trong đám người thì Hạ Miên là người mơ hồ nhất, cô không tin vào tai mình, chẳng lẽ tình tay ba này xoay từ trường học ra đến đại học vẫn không chấm dứt?

Hoàng Tống Hiên dựa người vào ghế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Hinh.

Ngay lúc ấy, mọi người trên bàn ăn đều muốn anh nói tiếp, muốn anh khẳng định quan hệ của hai người.

- Hinh Hinh, còn không mau qua đây.

Hoàng Tống Hiên hơi nheo mắt, giọng anh lạnh đi hơn lúc trước, hai tay đan vào nhau chờ đợi.

Nam phục vụ từ trong góc lấy ra một chiếc ghế có sẵn đặt ở giữa Hoàng Tống Hiên và một bạn học nam khác, bạn học nam cũng có ý mà tự mình dịch sang một bên chừa lại khoảng trống.

Phương Hinh không quan tâm mọi người nhìn cô bằng ánh mắt gì, chỉ cần nhìn sắc mặt Hoàng Tống Hiên là đủ rồi.

Cô đi đến bên cạnh Hoàng Tống Hiên rồi ngồi xuống chiếc ghế phục vụ đã xếp sẵn, ngồi bên này mới thấy đám nữ sinh từng học chung đó đã tái mặt đi, xanh như tàu lá chuối.

Hành động này của anh làm Phương Hinh ưng chết đi được, nhìn dáng vẻ đó khiến cô ăn uống thật ngon miệng.

Rất nhanh, món súp cua rong biển mà Hoàng Tống Hiên gọi đã được bưng lên. Có một số ánh mắt vẫn nhìn về phía bọn họ, xem từng cử chỉ của họ và muốn tìm ra sơ hở.

- Nóng quá.

Phương Hinh chưa ăn một miếng nào, cô chỉ cầm chén súp lên, nhiệt độ đã lan ra cả bàn tay.

Thấy vậy, Hoàng Tống Hiên chưa kịp cầm đũa đã nâng chén súp lên, thổi nguội cho cô rồi mới đút cho cô ăn.

Một phen chiều chuộng đến chướng mắt này khiến bạn học nữ không còn dám hé răng nữa, ai nấy đều cặm cụi ăn, một số người nói chuyện nhưng đa số là về công việc, cuộc sống.

Bầu không khí dịu hơn lúc trước, Phương Hinh thấy mọi người không còn để ý đến mình, lập tức ngẩng đầu lên dò hỏi.

- Anh nói anh qua thành phố Nam có việc mà, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

Hoàng Tống Hiên vẫn thổi súp rồi đút súp cho Phương Hinh đều đặn, nghe thấy cô hỏi anh liền đảo mắt nhìn cô, giọng nói đầy thản nhiên.

- Em nói đi cùng Hạ Miên, tại sao khi tới đây lại đi cùng người con trai khác, chuyện này là thế nào?

- Em…

Phương Hinh muốn mở miệng thanh minh, lập tức bị Hoàng Tống Hiên cướp lời.

- Anh tới đây để tham dự lễ trưởng thành chứ không phải đến để bắt gian bọn em.

Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, đúng là quá oan ức mà.

Cô biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, tuy Hoàng Tống Hiên rất rõ giữa Phương Hinh và Chu Dật là không có gì, nhưng đi chung thì đã đi chung rồi, nếu không có anh ở đây Chu Dật sẽ thừa cơ hội mà tiếp cận Phương Hinh.

Nhìn qua ánh mắt anh đã biết Chu Dật nhìn Phương Hinh rất có tình ý.

Phương Hinh ở dưới bàn nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa nắn, Hoàng Tống Hiên không ngăn cản, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Hướng Kim vừa trò chuyện với một bạn học nam thì đưa mắt nhìn Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên. Cả buổi cô ta vẫn cố ý muốn nhìn hai người họ vài lần.

- Tiệc thì không thể thiếu rượu đúng không? Hôm nay chúng ta một đêm không say không về nhé.

- Đúng đúng đúng, tôi thấy rất hợp lý.

Một bạn nam khác mở miệng nói.

- Phục vụ…

Rất nhanh rượu đã được bưng lên, Phương Hinh nhìn qua chỉ đánh giá đây là loại rượu có nồng độ mạnh, cô chắc chắn sẽ không chơi lại đám người này.

Hướng Kim muốn rót cho Phương Hinh một ly, cô chưa kịp từ chối đã bị Hoàng Tống Hiên dùng tay đậy nắp ly.

- Cô ấy hôm nay không uống được rượu.

- Như vậy thì sao được chứ, nam nữ đều công bằng như nhau mà.

Hoàng Tống Hiên sắc mặt không thay đổi, anh vẫn giữ ý định của mình, một bạn học nữ bên cạnh đánh mắt về phía Hướng Kim, muốn cô từ bỏ, đừng làm khó bọn họ.

Chu Dật ngồi cách đó không xa cũng nhẹ giọng lên tiếng, cách nói chuyện này có vẻ đã thân thiết với Hoàng Tống Hiên từ trước.

- Cô ấy không uống được thì cậu uống thay đi.

- Ừ.

Hoàng Tống Hiên chấp thuận, ngay lập tức hai ly rượu đầy được rót để trước mặt anh, Phương Hinh lay nhẹ cánh tay anh dưới bàn, nhỏ giọng thì thầm.

- Anh chưa ăn gì mà, uống vào sẽ dễ say đó.

- Anh chưa ăn là bận chăm sóc em, có phải tối nay em nên đền bù cho anh không?

Phương Hinh nghe xong hơi đỏ mặt, một giây sau cô đưa mắt nhìn mọi người, sợ bọn họ sẽ nghe thấy.

Hoàng Tống Hiên uống rất nhiều, số rượu anh uống gấp đôi số rượu của mọi người, sắc mặt dần dần thay đổi, cả cơ thể hơi khác đi một chút, tuy vậy tửu lượng vẫn rất đáng khâm phục.

Cuối bữa tiệc một số người say mèm này lăn trên bàn, mấy bạn học nữ đều có tuyệt chiêu, uống mấy vẫn còn tỉnh táo, Hạ Miên cũng không may mắn, cô hơi lảo đảo khi đứng dậy.

- Để anh đưa em về.

Chu Dật tỉnh táo hơn Hạ Miên một chút, anh nắm lấy cánh tay cô, dìu ra cửa.

Phương Hinh cầm túi xách, Hoàng Tống Hiên cũng từ từ đứng dậy, anh hơi chóng mặt một chút, ngay lập tức bàn tay bên cạnh đã đỡ lấy anh.

- Không sao chứ?

- Anh hơi chóng mặt.

- Về nhà em nấu nước gừng cho anh nhé.

Hoàng Tống Hiên gật gù vài cái rồi theo Phương Hinh bước ra, trước khi vào đây anh có ngồi theo xe của một bạn học, bây giờ người ta say mèm ngủ ở khách sạn đối diện, hiện tại chỉ còn cách bắt taxi về nhà.

Trên đường đi Hoàng Tống Hiên tựa đầu vào vai Phương Hinh, tâm trạng hết sức thư giãn.

- Hinh Hinh, về nhà anh.

Mặt cô hơi đỏ, vẫn tỉnh táo cự tuyệt.

- Không được, nam nữ ở chung thiên hạ sẽ dị nghị.

- Em nói em sẽ nấu nước gừng cho anh.

Phương Hinh hơi nghiêng đầu một chút, cô gật gù.

- Cũng phải, vậy về nhà anh.

Hoàng Tống Hiên nở một nụ cười thỏa mãn khi cô chấp thuận, hừm, nước gừng chỉ là cái cớ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK