• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ tịch Trương cùng con gái là Trương Anh Anh đã đợi sẵn ở nhà hàng, trong một phòng kín hạng sang, cả hai đều mang tâm trạng khá tốt.

Cũng đã gần đến giờ hẹn, Trương Anh Anh liên tục nhìn đồng hồ, biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt cũng không giấu nổi sự vui vẻ phấn khích. Truyện Mạt Thế

- Muốn cười thì cứ cười, ở đây có người lạ sao?

Chủ tịch Trương ngồi trên bàn ăn rót thêm một tách trà, Trương Anh Anh nghe vậy cũng không muốn che dấu, khuôn mặt dần đỏ ửng lên.

- Ba, buổi gặp mặt hôm nay rất quan trọng, con chỉ muốn mọi thứ phải thật chu toàn.

- Yên tâm, ông chủ của Pannie thì sao chứ? Hoàng Tống Hiên là người trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ nể mặt cha con mình thôi.

Trương Anh Anh trước nay luôn tự tin với những gì mình có, cô sống với sự giàu có và chưa từng trải qua điều gì thiệt thòi, vậy nên tất cả mọi chuyện xảy ra với Trương Anh Anh cô ta đều muốn trôi qua một cách hoàn hảo.

Cánh cửa mở ra, một âm thanh êm tai vang lên, nhất thời Trương Anh Anh trở nên xúc động.

Nữ nhân viên hơi cung kính đáp nhẹ.

- Cậu Hoàng tới rồi ạ.

Trương Anh Anh lập tức rời khỏi ghế, cô háo hức chạy về phía cánh cửa đang mở rộng.

Người trong mộng của cô bước vào, anh hôm nay trông hơi khác ngày thường, có chút trưởng thành lại có chút nghiêm túc.

Muốn khoác cánh tay anh cùng nhau bước vào, không ngờ Hoàng Tống Hiên lại nắm tay cô gái khác theo sau anh.

Sự xuất hiện của Phương Hinh khiến Trương Anh Anh dần trở nên mất kiểm soát, đối với cô, cuộc gặp mặt hôm nay chẳng khác nào là họp mặt gia đình 2 bên chuẩn bị kết hôn.

Khóe mắt Trương Anh Anh hơi đỏ, đây là cái kết mà trước nay cô ta chưa từng mong đợi.

- Chuyện này là sao?

Chủ tịch Trương nhìn qua đã đoán được tình hình, khuôn mặt là sự lạnh lùng nham hiểm toát lên, ông im lặng, vẫn chưa muốn lên tiếng.

Phương Hinh hơi đứng ra sau Hoàng Tống Hiên, chỉ với hành động nhỏ này của cô càng khiến Trương Anh Anh như muốn bộc phát cơn giận.

Cô ta nâng mắt lên nhìn Phương Hinh, cô chỉ lạnh lùng nhìn lại.

- Cô ra đây nói chuyện với tôi một lát.

Trương Anh Anh mang theo phong thái của người chuẩn bị tiến công đi lướt qua Phương Hinh. Cô chỉ ngoảnh đầu lại, mọi thứ đều nghe theo sự sắp xếp của Hoàng Tống Hiên.

Bước chân của Trương Anh Anh chưa đi xa, cô nghe thấy giọng điệu vẫn thản nhiên điềm tĩnh lại có ý bảo vệ cô gái nhỏ của anh.

- Không đi đâu hết, có chuyện gì thì nói ở đây đi.

Giọt nước mắt không hiểu đã rơi từ lúc nào, lớp make up mà Trương Anh Anh chuẩn bị từ lúc mấy tiếng trước cũng không còn quan trọng đối với cô nữa.

Tiếng giày cao gót lạch cạch tiến gần đến anh, Hoàng Tống Hiên vẫn rất lạnh lùng và bình tĩnh, bàn tay kia không ngừng nắm chặt lấy Phương Hinh.

Trương Anh Anh hận đến mức muốn cho anh một cái tát, nhưng giọng nói tràn đầy sát khí của chủ tịch Trương khiến cô lùi lại.

Ít ra, bên cạnh cô vẫn có người bênh vực.

- Tôi thấy cậu hơi quá đáng rồi.

Người đi trước quả nhiên vẫn thâm sâu hơn người đi sau, thái độ của chủ tịch sau khi nhìn thấy mọi chuyện hoàn toàn xoay chuyển so với trước đó.

Ngay cả lời nói ôn tồn từ trước tới nay cũng không còn.

Biết trước sau khi chuyện này diễn ra, mối quan hệ của anh và chủ tịch Trương khó lòng hàn gắn, nhưng chính Hoàng Tống Hiên lại muốn đấu tranh cho tình yêu của mình.

- Bác Trương, tôi biết chú rất quý tôi và tôi cũng rất biết bác. Buổi gặp mặt hôm nay tôi biết có hơi vội vàng nhưng tôi vẫn đồng ý là vì một chuyện khác. Tôi muốn thông báo với bác Trương cũng như em gái của tôi, kể từ hôm nay, Phương Hinh chính là vợ chưa cưới của Hoàng Tống Hiên.

Ánh mắt Hoàng Tống Hiên vô cùng kiên quyết, như mọi lời nhận định đều sẽ thực hiện được.

Trước khi hẹn Hoàng Tống Hiên gặp mặt, chủ tịch Trương chưa từng đề cập đến chuyện mong hai đứa tiến tới hôn nhân. Hơn nữa mối quan hệ của con gái và Hoàng Tống Hiên cũng chỉ là dựa trên một phía tưởng tượng ra, hoàn toàn không có thật.

Chủ tịch Trương đưa mắt nhìn con gái, Trương Anh Anh sớm đã khóc đến mức hai mắt đỏ hoe. Ông có chút không cam lòng, tiếp tục nói…

- Hoàng Tống Hiên, cậu và con gái bác lớn lên cùng nhau, quen biết nhau, thương yêu nhau từ nhỏ, bác nghĩ lớn lên cậu cũng sẽ quan tâm chăm sóc nó cả đời. Không ngờ…

Chủ tịch Trương nói nửa vời liền bày ra bộ mặt tiếc nuối, ông hơi ho khan, lại nói tiếp…

- Cậu làm gia sư cho nó chẳng phải là vì có ý với nó sao? Hơn nữa hai đứa từ lâu bác đã nhìn ra ánh mắt nhìn nhau đều có đối phương trong lòng, không thể nói không là không, dẫn một người lạ đến là có thể chứng minh được.

Chủ tịch Trương nói một câu thì nửa câu đều có ý chia rẽ, điều này chẳng lẽ Phương Hinh không nhìn ra.

Cô vẫn nắm tay Hoàng Tống Hiên, muốn xem xem hai cha con nhà này bày thêm trò gì nữa.

Hoàng Tống Hiên biết thừa Trương Anh Anh hẹn anh ngày hôm nay là có ý khác, chỉ có điều tình ý đó Hoàng Tống Hiên không muốn khơi gợi, anh lập tức giả làm ngơ.

- Tôi cứ tưởng hôm nay gặp mặt vui vẻ, nhân cơ hội ra mắt bạn gái với gia đình.

Vừa nói dứt câu, Trương Anh Anh cầm bình hoa sứ trang trí bên cạnh đập mạnh xuống đất, bể tan tành.

Âm thanh lớn khiến mọi người hoảng hốt chú ý, mỗi câu mỗi từ của Hoàng Tống Hiên bao che Phương Hinh khiến cô ta đau đớn đến phát điên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK