Ánh đèn trong phòng khách hơi lóe lên.
Nơron thần kinh của Tống Gia Mạt cũng lóe lên một chút.
Cô kéo đĩa cơm chiên về phía mình một lần nữa, không chút do dự giải thích: “Không phải, em chỉ đi cùng với bạn cùng lớp của em thôi, đây là người cậu ấy nhìn trúng, sao em có thể vì trai đẹp mà…”
Nhưng nói đến đây thì cô đột nhiên im bặt.
Trần Tứ lạnh nhạt nhướng mày nhìn cô.
Dường như cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
“Nhưng mà, ai có thể, từ chối một…” Cô vừa chân thành tha thiết vừa khó hiểu ngẩng đầu, “anh đẹp trai chứ?”
Trần Tứ: “?”
Tống Gia Mạt cảm thấy lời của mình rất có lý, vì thế sau khi nói xong cô lập tức cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cũng không quan tâm tới vẻ mặt của anh cô nữa.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh ngắn ngủn, Trần Tứ cũng không muốn quan tâm cô nhiều, nhấc chân đi tới chỗ sô pha.
Sau khi ăn xong, Tống Gia Mạt vẫn còn suy nghĩ về chuyện tờ đơn đăng ký, cô ngồi trên sô pha gõ chữ trên điện thoại, thoạt nhìn trông rất bận rộn.
Trần Tứ chỉ cho rằng cô vẫn đang chìm đắm trong sắc đẹp, thế là duỗi ngón tay chọc chọc cô: “Người nọ trông thế nào?”
Tống Gia Mạt sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại được.
“Có ảnh chụp thì tốt rồi, có thể đưa ảnh cho anh xem.” Cô nói, “Tiếc là trước mắt vẫn chưa có, nhưng em có cảm giác hẳn cũng khá tốt…”
Nói tới đây, cô cũng vừa gửi tin nhắn xong, Trần Tứ mở ngăn kéo lấy một cái phong bì ra.
Thứ này rất quen thuộc với Tống Gia Mạt, một túi giấy kraft, bên trong là tiền tiêu vặt hàng tháng của cô.
Hôm nay là đầu tháng, trùng hợp là ngày cô được nhận tiền tiêu vặt.
Tống Gia Mạt bỏ điện thoại xuống, ngồi thẳng dậy.
Hàng lông mày thanh tú của cô nhíu lại, ngữ điệu cũng thấp hơn một chút: “Đẹp thì có tác dụng gì chứ?”
Trần Tứ nâng mắt nhìn cô, ngón tay vẫn đang làm động tác đếm tiền.
Tống Gia Mạt nhìn về phía anh: “Cũng chỉ là một người bình thường được thôi, sao có thể so sánh với anh trai anh minh thần võ của em được chứ, anh nhỉ?”
Cô gái dựa sát vào một chút, chân thành nói: “Anh, anh trai tốt của em, thêm hai trăm nữa được không?”
Trần Tứ: “…”
*
Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt vừa đến trường học, còn chưa kịp ngồi xuống thì loa phát thanh của trường đã vang lên.
“Các lớp tạm dừng việc sinh hoạt đầu giờ một chút, thầy có chuyện cần thông báo.”
Giọng nói nghiêm túc trầm ổn, vốn dĩ cả sân trường đang ồn ào nhốn nháo bỗng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Triệu Duyệt hỏi: “Ai mà ghê thế?”
“Hiệu trưởng đấy, bởi vì lúc nào thầy ấy cũng cầm bình giữ nhiệt, không lúc nào rời tay nên bọn tớ đều gọi thầy ấy là Thác Tháp Lý Thiên Vương*.” Tống Gia Mạt thuận miệng phổ cập kiến thức cho bạn học mới: “Lý Thiên Vương hung dữ lắm, bọn tớ gặp thầy ấy đều phải đi đường vòng.”
* Vì sao học sinh trường lại gọi hiệu trưởng là Thác Tháp Thiên Vương thì mọi người nhìn hình này là hiểu ạ.
“Nhưng mà thầy ấy ít khi xuất hiện lắm, không biết có chuyện gì kinh động đến thầy ấy nữa…” Tống Gia Mạt bỗng nhiên che miệng: “Không phải là vì chuyện tối qua chúng ta làm đó chứ?”
Triệu Duyệt xuỵt một tiếng.
Lý Thiên Vương hít sâu một hơi, dường như là để làm giảm lửa giận, một lát sau thầy mới nói: “Tối hôm qua, có ai đó đã có ý định lấy trộm đề thi của khối Mười một ở tòa nhà phía bắc.”
Thầy lại hít sâu lần thứ hai, cuối cùng cũng không nhịn được: “Cả trăm năm nay, đây là lần đầu tiên có chuyện tồi tệ như vậy xảy ra ở trường của chúng ta!”
Nghe thấy không phải là nói về các cô, Tống Gia Mạt nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được suy nghĩ lung tung: “Nhưng mà… còn một năm nữa mới đến kỷ niệm một trăm năm thành lập trường mà?”
Giọng của cô không lớn không nhỏ, bạn bàn trên nhịn cười quay đầu nhìn cô, Triệu Duyệt trực tiếp che miệng cô ấy lại.
May mà Lý Thiên Vương không nghe được, thầy vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình: “Gần đây trường ta có đăng ký trở thành trường học đạt chuẩn cấp quốc gia, vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, tuyệt đối không được xảy ra lần nữa! Nếu không sẽ bị buộc thôi học ngay lập tức!”
“Các thầy cô sẽ đổi đề cho kỳ thi tháng này, mặc dù không biết em ở lớp nào của khối Mười một, nhưng một khi bị thầy bắt được thì sẽ nghiêm trị không tha!”
Lý Thiên Vương đã nhiều tuổi nhưng vẫn vô cùng nóng nảy, sau khi thầy buông micro xuống, trên bầu trời sân thể dục vẫn còn vang vọng âm thanh của thầy.
Lớp học yêu tĩnh hồi lâu, các bạn học mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Ai mà to gan thế không biết, dám trộm cả đề thi.”
“Ha ha ha ha không biết là anh hùng hảo hán phương nào, nếu được thì cho tớ xin info đi.”
“Chắc chắn là khối Mười một à? Liệu có phải là hiểu lầm không?”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, xác suất do học sinh khối Mười một gây ra chuyện này thật sự lớn nhất.”
“Thời gian tới nghiêm túc vào, không thể đâm đầu vào họng súng của của lão Lý được.”
…
Tống Gia Mạt còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh.
Cô cứng đờ quay đầu: “Hình như tớ vừa nhớ ra tớ để tờ đơn đăng ký ở đâu rồi.”
“Đơn đăng ký vào câu lạc bộ của cậu ấy hả?” Triệu Duyệt hỏi, “Để ở đâu?”
“Lúc cậu trả lại cho tớ, tớ đã đeo cặp rồi nên cầm trên tay luôn, sau đó cùng cậu tới câu lạc bộ bóng rổ.” Tống Gia Mạt cảm thấy não mình bắt đầu thiếu oxy: “Lúc cậu chụp ảnh, tớ bị tuột dây giày, trước khi buộc dây giày… Tớ để tờ đơn trên bệ cửa sổ.”
“Lúc chạy, tớ thấy trong tay cậu cầm cái gì đó, tớ còn tưởng là cậu cầm luôn tờ đơn của tớ rồi.”
“Cái tớ cầm là hồ sơ của học sinh mới.” Triệu Duyệt cảm thấy vấn đề này cũng không lớn lắm: “Vậy thì đợi tới khi chúng ta tan học tới đó lấy là được rồi.”
“Cậu nói không sai, nhưng mà chỗ hôm qua chúng ta tới…”
Tống Gia Mạt mỉm cười: “Là tòa nhà phía bắc, chỗ bị trộm bài thi.”
“…”
“Cậu muốn làm bia ngắm chạy bằng cơm cho Lý Thiên Vương nhắm bắn à?” Tống Gia Mạt lương thiện cảnh báo: “Bị đứng trên cột cờ một tháng đấy.”
Lúc này Triệu Duyệt hoàn toàn câm nín, đợi tới khi vào học, Tống Gia Mạt đứng dậy.
Triệu Duyệt: “Cậu đi đâu đấy?”
Cô anh dũng nói: “Đi làm bia ngắm bắn chạy bằng cơm.”
Triệu Duyệt nhanh chóng giữ cô lại: “Đừng đi chứ, cậu thử hỏi giáo viên phụ trách của câu lạc bộ xem, chắc chắn vẫn còn cách mà!”
“Hơn nữa đến lúc đó cậu định nói thế nào? Không thể nói rằng bọn mình tới đó để tìm thông tin của trai đẹp được đúng không? Còn nếu nói dối thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, lỡ như bọn họ cảm thấy bọn mình trộm đề thi thì làm sao bây giờ? Đáng sợ lắm!” Triệu Duyệt nói.
Cũng đúng.
Tống Gia Mạt xoa mặt: “Cho dù không phải chúng ta trộm thì cũng sẽ bị lôi ra giết gà dọa khỉ, như vậy cũng thảm lắm.”
“Đúng vậy, bây giờ trường mình đang cần tìm một người bị hiềm nghi trộm đề thi đúng không? Cậu làm vậy không phải là vội vàng giao đầu mình ra cho người ta à?” Triệu Duyệt khuyên cô: “Nghĩ cách khác đi.”
Chỉ có một biện pháp khác, đó là đi tìm giáo viên phụ trách câu lạc bộ.
Bốn tiếng sau, thời gian nghỉ trưa, cô Vạn đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.
Vạn Hoa: “Ý của em là làm mất tờ đơn đăng ký rồi à?”
Cô gái nhỏ đứng đó, im lặng cúi đầu, thái độ cực kỳ ngoan ngoãn.
Cô có một khuôn mặt xinh đẹp đạt chuẩn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, hai đôi mắt to tròn như mắt thỏ, tóc mai hai bên hơi xoăn tự nhiên, vừa đáng yêu vừa xinh xắn, nhất là khi cô nhìn người khác với ánh mắt đầy mong chờ, khiến đối phương không biết nên từ chối thế nào.
Ánh đèn sáng chói chiếu xuống, phủ lên người cô gái một ánh sáng hiền hòa.
Cô gái nhỏ môi hồng răng trắng, chưa nói hai câu bà đã vô cùng yêu thích, vì điều này mà lần trước Vạn Hoa mềm lòng, tiếc là lần này bà không thể làm chủ được…
“Lúc ấy phải mất vài tháng, cô còn cho rằng em rất muốn, xem ra em cũng không để bụng như cô nghĩ.”
Tống Gia Mạt há miệng thở dốc, nhưng không thể giải thích.
Vạn Hoa nhích lại gần, “Dạo này bọn em năng động thật đấy, hôm qua cũng có học sinh khác tới chỗ cô xin đơn đăng ký, nói là cũng muốn làm phát thanh viên.”
Trong đầu Tống Gia Mạt hiện lên một dấu chấm than.
Cũng có người muốn làm phát thanh viên ư? Vậy thì không phải sẽ xung đột với cô à?
“Hiệu trưởng nói bây giờ các em phải đặt việc học lên hàng đầu, cô nghĩ thì thấy cũng đúng, đúng thật không thể làm chậm trễ việc học của các em được.” Vạn Hoa nói: “Hay là thế này đi, xem kết quả trong cuộc thi tháng lần này của các em thế nào đã rồi quyết định, lọt vào top 20 thì mới có tư cách lấy đơn đăng ký ở chỗ cô.”
Vạn Hoa mở danh sách ra lướt lướt: “Tống Gia Mạt đúng không? Cô từng nghe giáo viên của em nhắc tới em rồi, cuối học kỳ trước em đứng thứ 37 đúng không? Vậy cuộc thi tháng lần này… Chắc có thể lọt vào top 10 của lớp chứ nhỉ?”
Tống Gia Mạt hơi lag một chút: “Top 20, vậy thì không phải thứ 18 cũng được rồi ạ?”
“Bốn bỏ lên năm đi.” Vạn Hoa nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Lọt vào top 10 cũng được.”
Tống Gia Mạt: “…”
Em thấy em đi bán hamburger cũng được.
Quay về phòng học, cô lấy điện thoại trong ngăn nhỏ của balo, nội quy của trường học rất nghiêm ngặt, từ trước đến giờ cô đều không bật nguồn.
Sau khi khởi động máy, Tống Gia Mạt mở khung chat với Trần Tứ, gửi cho anh một sticker con thỏ ôm cà rốt.
Cô như có chuyện suy tư: [ Anh, làm thế nào để thi được hạng nhất? ]
Trong quy định của trường THPT số Sáu có nói rõ, bởi vì anh có thành tích tốt nên mặc dù chơi điện thoại cũng sẽ không bị tịch thu.
Trần Tứ nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô, chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản…
[ Có tay là được. ]
“…” Haha.
Cô cạn lời, tắt nguồn điện thoại.
Tống Gia Mạt kéo khóa kéo balo, Triệu Duyệt cũng sáp lại chỗ cô: “Vì sao cậu lại muốn làm phát thanh viên?”
“Đam mê thôi, hơn nữa còn có thể rèn luyện bản thân.” Cô nói: “Lớp Mười thì phải làm quen với trường mới, lớp Mười hai lại chuẩn bị thi Đại học, bây giờ tham gia hoạt động ngoại khóa mình yêu thích là phù hợp nhất.”
“Quan trọng hơn là trước đây khi THPT số 19 đến trường bọn mình nghe giảng còn cà khịa tiết mục phát thanh giữa giờ nghỉ trưa của bọn mình vừa nhàm chán vừa cũ kỹ.” Cô lầm bầm hai tiếng: “Sau đó tớ qua trường bọn họ nghe thử, cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Tống Gia Mạt nói: “Tớ cảm thấy tớ có thể làm tốt hơn bọn họ.”
Trường cô chỉ có bọn cô được mắng, người khác thì không được.
Triệu Duyệt: “Vậy làm thế nào bây giờ?”
“Còn có thể làm sao nữa, đối thủ cạnh tranh cũng đã tới rồi, chẳng lẽ tớ không ứng chiến hay sao?” Tống Gia Mạt lên tinh thần chiến đấu: “Không thể chưa chiến đã bại được.”
Cô nói: “Để tớ xem lần thi tháng này tớ có thể lọt vào top 10 hay không.”
*
Nếu muốn đạt được kết quả tốt thì không thể ngồi chờ chết được, cô phải bắt đầu hành động.
Ngoại trừ luyện đề, nắm bắt hướng gió cũng rất quan trọng.
“Thi tháng ấy hả?” Lớp trưởng cho họ một manh mối vô cùng quan trọng: “Không phải trường mình thân với THPT số Một lắm à, đúng lúc phải đổi đề, thế nên đổi thành đề của trường kia đấy.”
Tống Gia Mạt: “Hai trường thi cùng một ngày à?”
“Đúng vậy, hơn nữa đề thi tháng lúc khai giảng của bọn họ biến thái lắm, cậu có thể hỏi xin đề cương của học sinh THPT số Một xem sao.”
Quay lại chỗ ngồi, Tống Gia Mạt thầm than thở: “Nhưng mà tớ có quen ai học trường số Một đâu.”
Triệu Duyệt: “Có tớ nè.”
Còn chưa đợi Tống Gia Mạt vui mừng thì đã có một chậu nước lạnh hắt xuống đầu cô.
Triệu Duyệt: “Nhưng mà tớ đang cãi nhau với bạn thân, quan hệ với các bạn học khác lại không được tốt cho lắm.”
“…”
“Nhưng mà, nếu cậu có thể giúp tớ theo đuổi anh đẹp trai kia thì…”
Còn chưa đợi Triệu Duyệt nói xong, Tống Gia Mạt lập tức cắt ngang: “Không thành vấn đề.”
Mấy giây sau Triệu Duyệt mới nói hết câu: “… Thì tớ sẽ mặt dày xin đề cương của bạn thân tớ cho cậu, thành tích của nó cũng ổn lắm.”
Triệu Duyệt: “Tớ còn chưa nói xong mà cậu đã đồng ý rồi à?”
“Đương nhiên rồi, vì anh em bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, tình yêu của cậu…” Cô nói rất nhanh: “Thật ra cho dù cậu không nói thì tớ cũng sẽ làm vậy, dù sao thì tớ cũng là thần Cupid ở nhân gian mà, sứ mệnh của tớ chính là giúp những đôi sinh ra dành cho nhau về bên nhau.”
Tống Gia Mạt: “Vậy nên bao giờ tớ có đề cương đây?”
Triệu Duyệt: “…”
“Cậu giúp tớ hẹn anh ấy ra ngoài đi, để tớ liên lạc với bạn thân tớ trước.”
Ok.
Tống Gia Mạt kiên định nói: “Chờ đi, hôm nay, trước khi mặt trời xuống núi, tớ nhất định sẽ khiến người kia gật đầu.”
“Tớ vừa chuyển đến trường bọn cậu, vẫn chưa hiểu truyền thống lắm.” Triệu Duyệt cúi đầu gõ chữ: “Tin nhắn đầu tiên nên viết thế nào cho tốt đây?”
Cô ấy còn đang suy nghĩ nên bắt đầu câu chuyện với nam sinh kia như thế nào, dù sao trên tấm ảnh kia cũng chỉ có số điện thoại.
Tống Gia Mạt thấy cô ấy xóa xóa viết viết, đột nhiên nảy ra một sáng kiến.
“Cậu gửi vậy không ổn đâu, không khiến thẳng nam chú ý đâu.”
Cô nói: “Tớ có anh trai, tớ biết tử huyệt của bọn họ.”
Triệu Duyệt: “Là gì?”
Tống Gia Mạt thần bí dừng hai giây, sau đó nở một nụ cười thần bí.
“Bọn họ thích nhất hai thứ, đó là bóng và giày chơi bóng.”
Triệu Duyệt cảm thấy cũng có lý, cho Tống Gia Mạt một ánh mắt khen ngợi.
Vì thế đầu óc cô nóng lên, cũng không biết khiếu hài hước và dũng khí từ đâu ra, cô lấy điện thoại của Triệu Duyệt qua, bắt đầu cạch cạch gõ chữ.
“Vậy nên cậu phải nhắn thế này…”
*
Giữa trưa, Trần Tứ vừa kết thúc một buổi tập luyện bóng rửa, anh đi tới đằng sau sân bóng để rửa tay.
Đột nhiên có người gác tay lên vai anh.
“Người an hem, sao trưa nay điện thoại ông không kêu nữa thế? Không phải trước đây ngày nào cũng kêu kịch liệt à? Trung bình cứ năm phút là lại có một thông báo tin nhắn.”
“Đổi số rồi.” Giọng nói anh mát lạnh: “Ba tháng đổi một lần.”
Nam sinh kia hâm mộ, lắc đầu: “Được chào đón quá cũng có phiền não…”
Kết quả Trần Tứ vừa mở điện thoại ra thì đã nhận được tin nhắn mới.
[Số lạ]: Dùng Air Jordan anh vừa mua và bóng rổ phiên bản giới hạn cùng đập vào đầu anh thì cái nào đau hơn?
Anh nhíu mày.
Tin nhắn thứ hai nhanh chóng được gửi tới.
[Số lạ]: Sai rồi, là trái tim em càng đau hơn.
Trần Tứ: “…”
Gì đây không biết.
Nam sinh bên cạnh bị nội dung tin nhắn chọc cho buồn cười tới mức không đứng thẳng được: “Má nó chứ! Ha ha ha ha làm tôi còn phải nghiêm túc suy nghĩ vài giây.”
Nam sinh kia cười khoảng chừng hơn một phút, cười tới mức chảy cả nước mắt, mặt đỏ tai hồng nhưng lại vô cùng hưng phấn, duỗi ngón tay làm bộ định nhấn gọi cho số điện thoại kia: “Buồn cười quá đi mất, hay là một chút xem sao.”
Vốn dĩ cậu ta cũng chỉ định đùa một chút, nhưng ai ngờ trượt tay, thật sự nhấn vào biểu tượng gọi điện.
Giây tiếp theo, màn hình thay đổi thành…
Đang gọi.