Đứng tại chỗ một lúc, Tống Gia Mạt lấy một cây bút trong túi ra.
Dọc theo nét bút từ bảy năm trước của thiếu niên, cô viết thêm một dòng chữ khác, giống như câu trả lời cho một bức thư xuyên thời gian và không gian.
Cho dù cũng rất ngắn, nhưng cách viết giống anh như đúc.
Tống Gia Mạt lấy điện thoại ra chụp một lại mặt trước rồi lại lật sang chụp mặt sau.
…Trần Tứ, 17.01.
Khoảng trống bên dưới được cô viết thêm vào.
…Tống Gia Mạt, 27.11.
*
12 giờ đêm, Tống Gia Mạt đăng một bài viết mới lên Weibo.
Caption chỉ là bốn chữ đơn giản: Chia sẻ hình ảnh.
Tổng cộng có hai bức ảnh.
Tấm ảnh chụp chính diện là tấm polaroid thiếu nữ đang cầm bánh kem mỉm cười.
Một tấm khác là mặt trái, phông nền được làm mờ, chỉ còn lại hai dòng chữ vô cùng rõ ràng.
7 giờ ngày hôm sau, bình luận hơn 10000:
[Từ bánh sinh nhật và số nến trên đó và cả màu mực của nét bút, chúng ta có thể suy ra được: Dòng chữ phía trên được viết từ bảy năm trước, còn dòng chữ phía dưới thì mới được viết gần đây.]
[Bảy năm! Bọn họ yêu nhau quá đi mất, tui ao ước quá.]
[Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, hu hu.]
[Mau kết hôn cho tuiii! Hai người đừng có không biết tốt xấu!!]
[#Trần Tứ, điên cuồng quá.]
Trần Tứ vừa tỉnh rượu, mở điện thoại ra thì nhìn thấy bài Weibo này.
Còn mười lăm phút nữa đồng hồ báo thức mới vang lên, người bên cạnh vẫn còn đang yên giấc, cô đang gối đầu lên cánh tay anh, hơi thở uyển chuyển nhẹ nhàng.
Anh vươn ngón tay muốn vén lại tóc mái cho cô, nhưng rồi lại sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của cô, đầu ngón tay dừng lại giữa không trung một lát rồi lại rụt về.
Nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, khóe môi anh từ từ cong lên.
Bọn họ giấu tình cảm của mình trong một góc bí mật, nhưng cuối cùng vẫn có thể nghe được tiếng vọng của nhau.
*
Nhoáng cái đã đến cuối năm, bữa tiệc cuối năm đã đến.
Tống Gia Mạt kết hợp với đài truyền hình làm rất nhiều hoạt động tuyên truyền, vậy nên lượng người xem trực tuyến năm nay cũng đạt đến một kỷ lục mới.
Tấm rèm được kéo ra, bữa tiệc bắt đầu và kết thúc một cách thuận lợi.
Khi ánh đèn cuối cùng vụt tắt, Tống Gia Mạt nâng váy đi xuống bậc thang.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, vì váy quá dài nên lúc đi xuống bị giày cao gót dẫm lên.
Tống Gia Mạt hơi lắc lư, được người phía sau đỡ lấy.
Cô quay đầu lại, là Ôn Lộ.
Cho dù hai người đã gặp nhau nhiều lần trong các buổi tập duyệt cho bữa tiệc, nhưng tất cả chỉ toàn là những câu giao tiếp bình thường liên quan đến công việc, mang đầy tính thủ tục và công thức hóa.
Cô ngẩn người đứng tại chỗ, thậm chí quên luôn mình muốn nói gì, mãi cho tới khi Ôn Lộ đi được vài bước thì cô mới bừng tỉnh mở miệng: “Cô Ôn ơi!”
Ôn Lộ quay đầu lại, ý cười hiền hòa: “Sao thế?”
“Cảm ơn cô.” Cô nói.
“Không cần khách sáo,” Ôn Lộ cười một cái, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Tống Gia Mạt đi đến trước mặt cô ấy, nói một cách nghiêm túc: “Trước kia cháu đã từng nghe chương trình radio của cô, nó giúp cháu rất nhiều, xét trên một phương diện nào đó thì… nó đã ảnh hưởng đến cuộc đời cháu.”
“Cháu thật sự rất biết ơn cô, cháu lựa chọn nghề này cũng một phần là vì cô.”
Ôn Lộ hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau thì cong mắt cười.
“Cô đã từng xem chương trình của cháu,” Ôn Lộ nói, “Trong chương trình “Du hành về phía Bắc kia”, phản ứng tại chỗ của cháu rất thú vị, cũng mang đến cho cô một vài suy nghĩ, cô còn phải học tập sự nhiệt tình và chăm chỉ của cháu.”
Ôn Lộ khẽ vỗ vai cô, cuối cùng nói:
“Cảm ơn cháu vì đã thích cô, có thể được một người xuất sắc như cháu yêu thích chính là lời khẳng định về khả năng của cô.”
“Bây giờ đã là sân chơi của người trẻ tuổi bọn cháu, cố gắng nhiều hơn nữa nhé.”
Mấy phút sau, Tống Gia Mạt phát hiện mình có thêm một người theo dõi mới, là Ôn Lộ.
Ôn Lộ đã quay lại nhìn cô.
Cô cũng đã có thể đứng ở độ cao mà khi còn nhỏ mình mơ ước.
Trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả.
Thời tiết khá lạnh, cô mặc lễ phục hơi mỏng, nhưng lòng bàn tay lại đang nóng lên.
Ngẩn người tại chỗ một lúc, chuông điện thoại của Tống Gia Mạt vang lên, trợ lý dựa vào âm thanh để đến đây tìm cô.
“Thay quần áo đi chị ơi, còn có một cuộc phỏng vấn nhỏ nữa.”
Tống Gia Mạt gật gật đầu, mỉm cười: “Được.”
Cuộc phỏng vấn này được tiến hành đột ngột.
Lúc ấy phải thực hiện một chuyên đề về truyền thông mới, những người khác đều đã hoàn thành nội dung, nhưng có một khách mời xảy ra chút chuyện nên không thể tới đúng giờ, thế là chỉ có thể chọn thời gian khác quay bù.
Lịch trình của cô và khách mời lại trùng nhau, chỉ có thể sắp xếp vào lúc này.
Tống Gia Mạt vội vàng thay quần áo rồi đi vào phòng.
Người trên sô pha chào hỏi với cô: “Xin chào, chị là Nguyễn Nhứ, Nhứ trong nhứ ngữ*.”
*Nhứ ngữ: nói lải nhải.
Vị khách mời này rất xinh đẹp, cô không khỏi sinh ra hảo cảm, đợi đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc, trong lúc đang sửa sang lại tài liệu, cô bỗng nghe thấy Nguyễn Nhứ nói.
“Em rất may mắn.”
Máy quay phim đã tắt, Tống Gia Mạt hơi khựng lại, nâng mắt nhìn cô ấy.
Nguyễn Nhứ nói, “Trước đây nhà chị cũng nhận nuôi một bé trai, bố chị bảo chị gọi người ấy là em trai và chăm sóc người ấy nhiều hơn.”
“Chăm sóc thế nào mà cuối cùng chăm sóc đến cả trên giường.”
Tống Gia Mạt: “…”
Nguyễn Nhứ: “Kết quả lúc đang làm thì bố chị đi vào.”
Cô chớp chớp mắt.
“Làm… cái gì ạ?”
Nguyễn Nhứ nhìn cô với đôi mắt đào hoa, nở nụ cười quyến rũ: “Em cảm thấy là làm gì?”
“…”
Khoa, khoa chỉnh hình hàng thật giá thật?
“Không phức tạp như em nghĩ đâu,” Nguyễn Nhứ nói, “Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc chia tay vẫn là do hai người bọn chị, khi đó bọn chị đều còn trẻ, thanh niên mà, giận hờn cãi vã một hai câu là chia tay.”
Tống Gia Mạt hỏi: “Vậy sau này hai người không gặp lại nhau ạ?”
“Từng gặp lại,” Nguyễn Nhứ nói: “Tối hôm qua bất cẩn có tình một đêm với anh ấy, vẫn được lắm.”
“………”
“Tóm lại cũng chẳng có chuyện cũ gì, đã là người trưởng thành cả rồi, ai còn mang theo những suy nghĩ đó nữa.”
Nguyễn Nhứ nói: “Vậy nên mới cảm thấy bọn em giỏi thật, không phải ai cũng có dũng khí và tình yêu như vậy đâu.”
Tống Gia Mạt ngồi tại chỗ, đang định mở miệng thì Nguyễn Nhứ vỗ vỗ quần áo, đứng dậy.
“Tóm lại, chúc hai người bọn em hạnh phúc.”
…
Cuối cùng cũng hoàn thành công việc ngày hôm nay, Tống Gia Mạt nhanh chóng ra khỏi hậu trường, Trần Tứ đang chờ cô ở sảnh lớn.
Cô cười hì hì nhào vào ngực anh, ngẩng đầu lên hỏi: “Chương trình đêm nay có đẹp không anh?”
Cô có vé nên cho Trần Tứ một tấm.
“Quên mất rồi,” anh nói, “Chỉ xem em dẫn chương trình.”
Cô không tin xùy một tiếng, quay đầu đi, nhưng lại không kìm được mà nhếch miệng.
Trần Tứ: “Sao lại mặc ít như vậy?”
“Nhiều lắm mà,” cô chạy bước nhỏ, “Chiếc áo hoodie này có lót bông nữa rồi.”
“Vậy sao tay em lại lạnh vậy?”
“Còn không phải là vì muốn cho anh cơ hội nắm tay em à?”
Anh nắm lấy bàn tay của cô, im lặng mỉm cười: “Không ngờ em tốt bụng đến vậy.”
“Đúng vậy, bây giờ anh mới biết à?”
Hai người ra khỏi đài truyền hình, cô nói muốn ăn bánh gạo chiên* nên Trần Tứ đi dạo phố với cô.
*Bánh gạo chiên:
Trong lúc chờ đợi, bên cạnh có một chàng trai vẫn liên tục nhìn cô, vành tai cũng dần dần đỏ lên.
Nhưng cô thì hồn nhiên không phát hiện ra mà chỉ chăm chú nhìn vào bánh gạo chiên của mình.
Cuối cùng chàng trai kia cũng bước tới gần, đỏ mặt mở miệng: “Xin hỏi bạn có phải là Tống…”
Tống Gia Mạt vừa quay đầu thì đã bị Trần Tứ dùng áo khoác che mặt lại.
Anh vốn đã cao, bây giờ còn đang mặc áo măng tô dài, vừa vươn tay thì anh đã có thể khóa cô lại trong ngực mình một cách đầy chiếm hữu.
Lúc này ông chủ cũng mới nhận ra: “Ấy, có phải cậu là cái người kia không, bác sĩ ở bệnh viện số 3 ấy?”
“Còn cô gái này,” Ông chủ chỉ vào người trong ngực anh, “Đây là cái cô…”
Anh có gì nói đấy: “Vâng, bạn gái của cháu.”
Dừng một chút, anh thuật lại một lần nữa, vô cùng rõ ràng, nhấn mạnh vào trọng điểm.
“Của cháu.”
Con hẻm rất dài, gió đêm từ từ thổi qua như mang theo âm cuối của anh bay đi xa hơn.
*
Mùa hè năm nay đến rất sớm, vào ngày hạ chí, Trần Tứ nhận được một bọc hàng quốc tế chuyển phát nhanh.
Sau khi anh mở ra thì đặt sang một bên, Tống Gia Mạt thò lại gần hỏi thăm: “Cái gì thế anh?”
“Mấy món đồ nhỏ ở Melbourne,” anh nói, “Trước đó quên không mang về.”
Cô thấy gần đó có một tấm card rất quen mắt, rút ra nhìn ba giây, trong đầu bỗng hiện lên gì đó, thế là cô chạy về phòng mình.
Trong ngăn kéo thứ ba từ dưới lên là món quà đầu tiên Beluga tặng cho cô.
Sau khi cô nhận được món quà đó không bao lâu thì lại nhận được một phần quà nữa của Beluga.
Sau này cũng vậy, vào các ngày lễ, cô cũng thường nhận được hai món quà.
Một món quà giống với tất cả những chủ kênh radio khác;
Còn một món quà khác, mặc dù có logo cá voi trắng nhỏ nhưng lại chưa bao giờ được những người khác đăng tải, đồ bên trong cũng quý giá hơn nhiều.
Tống Gia Mạt mở chiếc hộp ra, rút tấm card có hình răng khôn trong đó ra, hai tấm giống nhau như đúc, không khác tẹo nào.
Dường như tất cả đều được kết nối lại với nhau vào giờ phút này, cô ra khỏi phòng, Trần Tứ đang rót nước trong phòng khách.
Liếc nhìn đồ trên tay cô một cái, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Anh bớt giả ngu đi.” Tống Gia Mạt nói, “Có phải món quà này là do anh gửi cho em không?”
Hình như anh cười một tiếng, rũ mắt nói: “Xem ra bạn gái anh cũng không quá ngốc.”
Tống Gia Mạt: “Quần áo thì sao? Chiếc áo phao hôm em thi kỳ thi năng khiếu cũng là của anh, đúng không?”
“Ừm.”
“Hoa lúc tốt nghiệp cũng là của anh?”
“Đúng vậy.”
Tống Gia Mạt im lặng một lúc lâu, không nghĩ tới trong lúc cô nghĩ rằng mình chỉ có một mình thì Trần Tứ cũng tới tìm cô.
Đã vậy còn không chỉ có một lần.
Tống Gia Mạt: “Nhưng mà anh lấy đâu ra cái áo phao kia vậy? Nó từng được mặc rồi mà, vậy nên em mới không hề nghi ngờ gì cả.”
Trần Tứ: “Nhân viên tư vấn sẽ mặc mẫu.”
Tống Gia Mạt bừng tỉnh.
Anh đổi chiếc áo mới với chiếc áo đã được mẫu mặc, sau đó lại bảo cô giáo mang vào, đảm bảo cô sẽ không hề phát hiện ra.
Một lúc lâu sau khi hiểu ra, cô từ từ đặt đồ trong tay xuống rồi ngồi xuống cạnh anh.
Trần Tứ: “Hửm?”
Cô nhỏ giọng nói: “Anh yêu em quá đi.”
Hình như anh đang cười, véo nhẹ cằm cô.
“Bây giờ em mới biết à?”
Chẳng bao lâu sau Trần Tứ lại hỏi: “Đúng rồi, ngày mai em có rảnh không?”
“Có, sao thế anh?”
“Đưa em tới một nơi.”
*
Đây là lần thứ hai cô trở lại trấn Thanh Ngư sau khi trưởng thành.
Nơi này chứa đựng những ký ức không vui, mỗi phút mỗi giây đều mang theo màu sắc tối tăm, thậm chí vừa đặt chân đến vùng đất này thì cô đã cảm thấy hơi choáng, muốn trốn tránh theo bản năng.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, trước mặt là những tòa nhà cao tầng san sát được xây hướng về phía mặt trời, hai bên là thực vật đang phát triển.
Có mấy bông hoa tường vi nhô ra khỏi hàng rào khẽ đung đưa trong gió.
“Anh đã lấy danh nghĩa của em để xây trường học hi vọng,” Trần Tứ nói, “Vẫn còn chưa xây dựng xong, nhưng mà đã có thể nhìn ra bố cục khái quát, sau khi xây xong sẽ lập tức đưa vào sử dụng.”
“Đến lúc đó sẽ có rất nhiều đứa trẻ biết ơn em, sau đó rời khỏi nơi này để tới nơi càng có nhiều hi vọng hơn.”
Cô có hơi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh.
Anh nhẹ giọng nói: “Sau này, những chuyện liên quan tới nơi này sẽ không còn là ác mộng nữa.”
Khu dạy học phủ đầy dây thường xuân, bên cạnh sân thể dục đầy ồn ào náo nhiệt được trồng đầy hoa.
Dường như những gốc cây gãy nát đã được nhổ đi và cả một vườn hoa mới đã được trồng lại vì cô.
Cô đi theo bước chân anh, phát hiện căn phòng trước kia mình ở đã được anh cải tạo thành một phòng học đa năng.
Liên quan đến nghề nghiệp của cô, sau này trẻ em ở đây sẽ có thể xem chương trình của cô, cũng có thể được tiếp nhận những kiến thức đầu tiên về nghệ thuật tại đây.
Đầu quả tim của Tống Gia Mạt hơi run lên.
Cô không biết Trần Tứ làm những chuyện này từ bao giờ, thế mà cô chưa bao giờ phát hiện ra.
“Được rồi, không được khóc,” Trần Tứ chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, “Em vừa khóc là anh đã tan nát cõi lòng, anh tốn nhiều tiền như vậy… cũng không phải là vì muốn nhìn thấy em rơi nước mắt.”
Cô khụt khịt mũi, đi dạo mấy vòng trong trường rồi cuối cùng mới chạy đến bên cạnh anh.
Cô ngẩng đầu đón ánh nắng, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, em thích lắm.”
“Không chấp nhận lời cảm ơn.”
“…Vậy thì tặng anh một nụ hôn nhé?”
Trong lúc anh còn chưa phản ứng lại, cô đã kéo cổ áo anh rồi hôn nhẹ lên mặt anh.
Dường như sợ anh bắt được, cô chạy về phía trước, chạy được nửa đường thì quay đầu lại nhìn anh.
Cô đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười dịu dàng mà trong sáng.
Trần Tứ nhìn cô, bỗng nhớ tới cảnh tượng lúc cô vừa đến nhà.
Ngày hôm đó mưa to tầm tã, sấm chớp đùng đùng.
Anh đứng trên cầu thang nhìn xuống phía dưới, bé gái mặc quần áo mỏng manh, gầy trơ cả xương, tóc mái bị mưa thổi ướt nhẹp, nhút nhát cúi đầu đứng giữa phòng khách nhà họ Trần.
Xung quanh đào hồng liễu xanh, chỉ có một đóa hoa khô héo không có sức sống.
Và anh đã cố gắng hết sức, cuối cùng cũng khiến cô có thể khoe sắc thắm.
*
Đêm hôm đó về đến nhà, cô bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, bỗng gọi anh: “Anh ơi.”
Trên mặt nước, đầu ngón tay của Trần Tứ hơi khựng lại.
Chóp mũi cô có hơi đỏ, lông mi cũng dính hơi nước, không biết đó là hơi nước trong phòng tắm hay là nước mắt.
“Anh ơi.” Cô lại gọi một tiếng nữa.
“…”
Cô mím môi, bất giác mang theo giọng mũi.
“Anh à?”
“Đừng gọi lung tung.” Anh khàn giọng nói.
Sau đó ấn cô đã lau khô vào bồn tắm một lần nữa.
Đêm hôm đó, Tống Gia Mạt, người được thưởng thức cảnh tượng mặt trời mọc lúc sáng sớm đã hiểu sâu sắc một điều:
Trần Tứ không thích cô rơi nước mắt và gọi anh trai… ngoại trừ trên giường.
Ở trên giường anh rất thích, vô cùng thích.
Nếu muốn ngủ thì đừng dại dột khiêu chiến.
*
Đầu tháng chín, cô và Trần Tứ lại tới Túc Đại một lần nữa.
Lần này là anh đề xuất, gió đêm thổi qua, có sự thoải mái khó nói thành lời.
Trên đường đi, Tống Gia Mạt còn kể với anh chuyện mình là MC được bình chọn nhiều nhất, anh trầm giọng đáp lời, kéo cô đi về phía trước.
Mặc dù là buổi tối nhưng trước pho tượng vẫn có nhiều sinh viên như cũ, trong tay họ đang cầm hoa chụp kỷ yếu.
Tống Gia Mạt nhìn một lát, lúc lấy lại tinh thần thì Trần Tứ đã đưa cho cô một bó hoa.
Bó hoa này như tới muộn, cũng như tới đúng thời điểm.
Bọn họ nắm tay nhau dạo bước trên sân trường giống những cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt khác, Tống Gia Mạt mỉm cười đi qua tòa nhà số bốn, cô còn chỉ vào một phòng học nào đó rồi nói với anh đây là phòng học các môn chuyên ngành của cô, tiết học đầu tiên cô cũng học ở đây.
Ngoài dự đoán, anh bỗng nói: “Vào xem nhé?”
Có một tia sáng lọt qua khe cửa.
Nhịp tim cô bỗng lỡ một nhịp, nhưng rồi lại không dám quá chắc chắn, cô hoài nghi đẩy cửa ra.
Suy đoán trở thành sự thật, đập vào mắt là phòng học đã được trang trí trước.
Bóng bay được treo trên trần nhà, những ánh đèn được đặt dưới đất phát ra ánh sáng nhu hòa.
Bàn ghế chỉnh tề, mỗi mặt bàn đều được đặt một cành hoa hồng, trên bảng đen được người ta viết mấy chữ tiếng Anh xinh đẹp…
Marry me?
Cô chớp chớp mắt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một lúc lâu sau, cô khẽ quay đầu, làm ra vẻ vô tội hỏi anh.
“Gì thế, em không hiểu.”
Trần Tứ đi đến thuật lại bên tai cô.
“Lấy anh nhé?”
“Em không nghe rõ,” cô được nước lấn tới, nâng lỗ tai lên, “Anh lặp lại lần nữa đi.”
Hình như anh đang cười, nhưng lại để mặc cho cô lấn tới như thể anh không có bất kỳ điểm mấu chốt nào với cô.
“Lấy anh nhé, được không?”
Cô rũ mắt, ngăn chặn độ cong nơi khóe môi.
“Để em cân nhắc xem sao.”
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn nâng cổ tay lên di di ngón áp út.
Cô nói: “Không có nhẫn thì em không lấy đâu.”
“Đương nhiên là có.”
Trần Tứ rút ra một chiếc hộp nhỏ từ bó hoa gần đó nhất, mở nắp hộp nhung, anh rút một chiếc nhẫn kim cương trong suốt mà đẹp đẽ ra.
“Anh sẽ cho em mọi điều tốt đẹp nhất.”
Ngón tay anh khẽ cử động, như thể đi qua một đoạn đường dài cuối cùng mới đến được đây.
“Đeo vào cho em nhé?”
Biết rõ ý của anh, nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
“Nếu không thì sao, anh còn muốn đeo cho ai nữa?”
“Không có ai cả.” Hầu kết anh lăn nhẹ, trong giọng nói mang theo sự nghiêm túc hiếm có, “Chỉ có em.”
Chỉ có em.
Từ đầu tới cuối, chỉ có em.
Khi chiếc nhẫn từ từ được đeo vào tay, trước mặt cô bỗng có vô số hình ảnh lướt qua.
Khi đó anh đứng trên cầu thang cao cao, đôi mặt lạnh lẽo mà bạc tình, lấy màn mưa sau lưng làm nền, thiếu niên anh tuấn mà cao ngạo, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Bên cạnh có người thấp giọng nói với cô: “Sau này đây là anh trai của cháu.”
Sau này đây là anh trai của cô.
…
Sau này, đây là chồng của cô.
Giống như đôi bàn tay nắm chặt nhau đi trong công viên đêm ấy, sau này hai người họ vẫn sẽ sóng vai nhau cùng đi, không bao giờ đi lạc nữa.
Cho dù đã gặp qua bao nhiêu người thì vẫn luôn một lòng với nhau.
… Thế giới muôn vàn người, chỉ muốn bỏ trốn cùng anh.
[Hoàn chính văn.]