“…Không nhìn.”
Ngón tay của anh móc nhẹ, đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó, là một vết máu nông hòa lẫn vào nước bọt.
Anh đưa ngón tay đến trước mặt cô: “Chảy máu rồi.”
“Đàn ông con trai đổ chút máu không phải là chuyện… bình thường lắm à?” Ánh mắt cô lấp lánh, lẩm bẩm lầm lầm, rồi lại chuyển đề tài, “Còn không ăn thì sẽ nguội mất.”
Hình như cô nghe thấy anh cười một tiếng, giống như anh đã quen với việc cô chơi xấu, không hề vạch trần mà kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Bọn họ ngồi cạnh nhau, dùng bữa sáng trong ánh nắng sớm nhàn nhạt giống như những buổi sáng bình thường ngày trước, khi ấy mí mắt cô lim dim như thể vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, lề mà lề mề đợi Trần Tứ xách balo cho cô.
Tống Gia Mạt bẻ bánh bao ra, lựa gừng băm bên trong ra rồi nói: “Em còn nhớ rõ lần đầu em ăn bánh bao hấp nhà bọn họ còn chưa biết sẽ có nhiều gừng như vậy, nhưng vỏ bánh lại rất ngon, vậy nên lần nào cũng…”
Nói đến đây cô ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của Trần Tứ.
Trong chớp mắt ấy, Tống Gia Mạt bừng tỉnh, hình như bọn họ còn chưa thân thiết đến mức có thể tiếp tục nói chuyện phiếm.
Cô ngượng ngùng ngậm miệng.
Trần Tứ: “Nói đi.”
Cô nhỏ giọng: “Vậy thì em sẽ giống người hay nói lảm nhảm lắm.”
Anh nói, “Cũng không phải ngày đầu anh biết.”
Tống Gia Mạt căng da đầu nói cho hết câu, nói từ chuyện bánh bao đến chuyện gần trường, nói về chuyện buổi sáng thứ bảy khi trường bên cạnh học thể dục, rồi lại nói đến đại học, nói về câu lạc bộ, nói rằng mình gặp phải các kiểu cạnh tranh kỳ lạ nào ở Beluga, xung đột lợi ích các thứ, sau khi anh rời đi, dường như xung quanh trở thành một thị trường lợi ích thu nhỏ…
Cô nghĩ, chắc là lâu lắm rồi không có ai nghe cô nói chuyện.
Dù sao anh cũng đã bảo cô nói nhiều, nếu cô không nói nhiều vậy thì chẳng phải sẽ thành có tiếng mà không có miếng à.
Sương trắng lượn lờ bay ra khỏi bát cháo bát bảo, cô đảo nhẹ hai cái, ướm lời: “Anh…”
“Anh mới về tối hôm qua.”
Bọn họ gần như đồng thời mở miệng.
Cô “À” một tiếng, không nói nữa, lại nghe thấy Trần Tứ nói tiếp: “Em muốn nói gì?”
“Thì chỉ muốn hỏi chuyện này thôi.”
Thời gian để lại một vài hơi thở xa lạ trên người bọn họ, nhưng đây lại là loại ăn ý từ bản năng.
Đầu quả tim của cô hơi ngưa ngứa.
Sau khi ăn xong, Tống Gia Mạt do dự đi tới trước tủ quần áo, lấy một bộ ra ướm thử.
Cô hỏi: “Em mặc bộ này có được không?”
Trần Tứ nâng mắt.
Áo sơ mi màu trắng, áo khoác len và chân váy kẻ sọc.
Anh nói: “Em mặc áo phao đi.”
Biểu cảm của cô phức tạp, dường như nghĩ rằng anh đang làm quá: “Bây giờ mới tháng mấy mà mặc áo phao? Làm gì có ai mới ngày đầu đi thực tập đã mặc thành cái bánh mì bao giờ, béo lắm.”
“Hôm nay em đi thực tập?”
“Đúng vậy,” cô nói, “Đi báo cáo thì phải thể hiện cho tốt, bây giờ gần như không có thực tập sinh nào có thể chuyển lên thành nhân viên chính thức, mức lương của đài truyền hình quá tốt, bây giờ các chức vụ gần như bão hòa hết rồi.”
Trần Tứ: “Ngày đầu tiên thực tập mà ăn mặc đẹp như vậy?”
Cô kinh ngạc: “Thế này mà đẹp á? Cũng có phải mặc đồ đi hẹn hò đâu.”
“Vậy lúc đi hẹn hò em mặc đồ gì?”
…
Phòng khách bỗng rơi vào mấy giây trầm mặc ngắn ngủi, cô dịch chuyển tầm mắt sang một bên.
Bọn họ vừa như mang theo những mục đích riêng, vừa như thẳng thắn với nhau, giống như cọng lông vũ phất qua phất lại giữa người yêu và anh em.
Cô không nghĩ tới hai người sẽ gặp lại nhau thế này, vậy nên cô cũng không biết phải làm sao trước loại cảm xúc bất ngờ này.
Khi bọn họ ra khỏi nhà, Tống Gia Mạt đúng lúc nhận được một cuộc điện thoại.
Tên hiển thị trên màn hình là Bành Khai Vũ, nhìn tên là có thể đoán được giới tính.
Trần Tứ: “Bạn trai?”
“Không, không phải,” cô nói, “Trưởng câu lạc bộ ở đại học thôi.”
Cô không nhận, nhấn từ chối, điện thoại tự động trả lời một tin nhắn, nói rằng cô sẽ liên lạc lại với cậu ta sau.
“Sao lại không nhận?” Trần Tứ nói, “Lỡ như tìm em có việc thì sao?”
“Chắc là không có việc gì đâu, em cũng đã tốt nghiệp rồi,” Tống Gia Mạt ngẩng đầu hỏi, “Anh định đi đâu?”
Trần Tứ ngẩng đầu ra hiệu về phía bệnh viện đằng xa.
Cô sửng sốt rồi bỗng bật cười.
“Cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là lần trước nghe bạn em nói có một bác sĩ vô cùng đẹp trai sắp chuyển tới bệnh viện, mọi người đều rất hào hứng,” cô nói, “Không nghĩ tới là anh.”
Trần Tứ: “Sao em biết chắc chắn là anh?”
Cô khựng lại, lúc này mới phát hiện hình như mình thể hiện gu thẩm mỹ rõ ràng quá rồi.
“Vậy thì chắc có lẽ cũng không phải là anh thật,” cô bổ sung, “Nếu anh thấy người ta đẹp trai thì có thể gọi em tới ngắm.”
“…”
Đoạn đường kế tiếp đều khá trầm lặng, suy nghĩ của cô bay tán loạn tứ phía.
Trước khi tách nhau ra ở cổng bệnh viện, Trần Tứ rũ mắt:
“Cảm thấy không thoải mái thì tới bệnh viện tìm anh.”
Hình như điều này khá bình thường với quan hệ anh em.
Cô gật gật đầu.
Cô cảm thấy mình cũng không thể thua được, nhưng suy nghĩ một lúc lâu, hình như cô cũng không có gì để cho anh.
Vì thế cô thò tay vào túi tìm tìm mấy lần, sau đó lấy ra một chùm chìa khóa dự phòng.
Lúc đưa cho anh mới cảm thấy không ổn, cô muốn rụt tay lại nhưng như vậy thì có vẻ cứng nhắc quá.
Thế là chỉ có thể đặt chùm chìa khóa vào tay anh như dự định ban đầu.
Bình thường em gái cũng sẽ đưa chìa khóa dự phòng cho người có thể liên lạc khẩn cấp.
Cô tự an ủi mình như vậy, sau đó sử dụng mẫu câu của anh: “Nếu không có chỗ ở thì có thể tới nhà em.”
Nói xong rồi lại cảm thấy không ổn: “Ý em là…”
Trần Tứ: “Anh biết.”
Anh biết thì tốt rồi.
Cô lùi về phía sau hai bước, gật gật đầu, không nói nữa.
“Em đi đây.”
Cô xoay người đi được vài bước, lúc quay đầu lại, Trần Tứ vẫn còn đứng tại chỗ, không biết vì sao cô bỗng mở miệng nói…
“Em không có bạn trai.”
Nói rồi lại cảm thấy giấu đầu lòi đuôi, cô xoa xoa vành tai, bổ sung:
“Nếu anh muốn giới thiệu cho em thì cũng được.”
“…”
*
Rời khỏi bệnh viện, trên đường tới đài truyền hình, Tống Gia Mạt vẫn đang thầm mắng bản thân.
Bổ sung câu cuối làm cái gì chứ…
Thà không nói còn hơn…
Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể chặt đứt suy nghĩ của bản thân, tránh cho cô lại suy nghĩ lung tung.
Đi đến cổng đài truyền hình, cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn dọc theo tòa nhà cao tầng rồi dừng lại trên đỉnh tòa nhà.
Đài truyền hình Bắc Thành.
Giấc mơ hàng đầu của cô, là nơi cô muốn tới nhất từ khi học cấp hai.
Dù chỉ là thực tập sinh nhưng có cơ hội đến đây thực tập đã quý giá lắm rồi, cô nghĩ, chỉ cần có cơ hội, vậy có nghĩa là sẽ có hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức.
Cô ho nhẹ một tiếng, nhắn tin cho cô Khang đã dẫn dắt cô.
Đài truyền hình đã không còn tuyển nhân sự nữa, cơ hội thực tập lần này cô có được không dễ dàng, cô phải liên lạc với tổng giám đốc Khổng Ánh mới có thể có được.
Lúc ấy nhận được danh thiếp của tổng giám đốc ở trường học, rất lâu sau cô cũng không liên hệ, đến khi thi kỳ thi riêng của trường thì cô mới thử liên hệ, ai ngờ có thể thuận lợi liên lạc được, hơn nữa Khổng Ánh cũng chưa quên cô.
“Cháu rất phù hợp với ngành phát thanh.” Khi đó Khổng Ánh đã nói như vậy.
Sau đó đăng ký thi vào Túc Đại, Khổng Ánh cũng là người giới thiệu giáo viên phù hợp cho cô, giúp cô có thể chuẩn bị cho kỳ thi một cách hiệu quả hơn.
Lần này Khổng Ánh giới thiệu cô Khang* là người dẫn dắt cô, cũng là MC trong đài truyền hình.
*Nguyên văn là “Khang lão sư”, từ “lão sư ở đây dùng để chỉ những người có kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó, nếu ai đu Cbiz thì sẽ thấy Hà Cảnh thường được gọi là thầy Hà chẳng hạn.
Tống Gia Mạt chờ ở sảnh lớn, rất nhanh sau đó, một người phụ nữ với khuôn mặt dịu dàng đi ra.
“Tiểu Tống đúng không?”
“Dạ đúng ạ,” cô gái nhỏ không ngừng gật đầu, “Chị là chị Khang Khang đúng không ạ?”
“Đúng vậy,” Khang Khang nhìn cô, lại mỉm cười, “Em còn xinh hơn trong sơ yếu lý lịch đấy.”
Cô chớp chớp mắt, “Chắc là do ánh sáng tốt ạ.”
Ngày đầu tiên đi thực tập không có quá nhiều công việc, về cơ bản đều là chút việc vặt, cô đi quanh ban phát thanh tầng năm mà cũng không nhìn thấy Ôn Lộ.
Lát nữa hỏi thăm sau vậy, cô nghĩ.
Cô Khang Khang nói: “Lát nữa chị phải đi ghi hình mấy tin tức, em đi cùng với chị để xem công việc thường ngày như thế nào là được rồi, đợi tới khi em quen rồi thì chị sẽ để em lên hình.”
Cô có chút chờ mong, nhanh chóng gật đầu thưa vâng.
Phòng ghi hình nằm ở chỗ rẽ, dù nhỏ nhưng yên tĩnh, đóng cửa lại thì sẽ không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa.
Cô Khang có chất giọng dịu dàng, chị ấy sẽ chuyển tông giọng với những tin tức khác nhau. Tống Gia Mạt nhìn những hình ảnh chuyển động trên màn hình máy tính, bỗng cảm thấy thật kỳ diệu.
Khoảng thời gian thích ứng với công việc thực tập thường rất bận rộn, bẵng một cái đã hết một tuần.
Đây là một ngày cuối tuần bình thường không khác gì những ngày cuối tuần trước đây, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy hơi cô đơn.
Có lẽ là vì không phải phát radio nữa, cô nghĩ, chắc chắn không phải là vì Trần Tứ đã trở lại.
Cô mở TV ra, đang nghĩ xem nên xem gì thì bên tai bỗng vang lên một âm thanh u oán.
Chẳng mấy chốc tiếng chuông kinh hoàng biến mất, đổi thành tiết thét chói tai.
Tống Gia Mạt lấy điện thoại ra đăng status mới lên trang cá nhân.
[Hàng xóm xem phim ma thì mắc mớ gì phải bật lớn tiếng như vậy chứ…]
Bài đăng còn kèm theo một sticker con thỏ đang bịt tai.
Đợi một lúc… cô cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, tóm lại là không chờ được gì cả, không có tiếng gõ cửa vang lên, tiếng thét chói tai bên nhà hàng xóm cũng không dừng lại.
Cô thầm mắng mình bị chập mạch, quay về phòng đeo nút bịt tai vào rồi đi ngủ.
Tống Gia Mạt hồn nhiên không biết rằng ngay sau khi cô vừa nằm xuống không lâu thì có bóng người cao lớn nào đó xuất hiện trước cửa.
Trần Tứ gõ cửa hai tiếng, không thấy động tĩnh gì, thế là anh lại rũ mắt gọi một tiếng: “Tống Gia Mạt?”
Vẫn không có câu trả lời gì.
Anh lo có chuyện xảy ra, nhíu mày lấy chùm chìa khóa trong túi ra.
Lúc đang định mở cửa thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trần Tứ quay đầu lại.
Chàng trai kia nhìn thấy anh thì có hơi kinh ngạc, do dự đi đến trước mặt anh: “Anh là…?”
Có một từ láy đảo qua đảo lại trong miệng, nhưng cuối cùng Trần Tứ hỏi: “Cậu có chuyện gì?”
*
Mười phút sau, hai người ngồi đối diện với nhau trong quán cà phê.
“Tôi là Bành Khai Vũ, là trưởng câu lạc bộ mà cô ấy tham gia lúc học Đại học.”
“Trước đó tôi có gọi cho cô ấy, cô ấy nói sẽ liên lạc lại sau, kết quả cả một tuần trời rồi vẫn chưa liên lạc lại với tôi, vậy nên tôi chỉ có thể đích thân tới đây.”
Người đối diện tự giới thiệu: “Hôm nay tới đây là để đưa lưu bút cho cô ấy, thấy anh có chìa khóa, chắc hẳn anh là người nhà của cô ấy nhỉ?… Hoặc là bạn trai?”
Trần Tứ không trả lời mà hỏi: “Bây giờ là 9 giờ tối, cậu tới để đưa lưu bút?”
“À, tôi thấy cô ấy đăng status mới, hình như có hơi sợ.”
“Thế là cũng muốn nhân cơ hội này tới xem cô ấy thế nào, dù sao chúng tôi cũng đã lâu không gặp, lưu bút mất khá nhiều thời gian, tới bây giờ tôi mới nhận được.”
Bành Khai Vũ gãi gãi đầu: “Hình như cũng chẳng có gì không thể nói, dù sao thì sinh viên trong khoa tôi đều biết tôi thích cô ấy.”
“Nhưng mà cô ấy đã từ chối tôi từ lâu rồi, cũng luôn tránh dây dưa.”
Dường như đã nghe thấy câu trả lời mà mình muốn, Trần Tứ ừm một tiếng, dựa lưng vào ghế sô pha.
Yên tĩnh một lát, Bành Khai Vũ bỗng nói: “Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy đang đợi một người.”
Ngón tay của Trần Tứ bỗng khựng lại.
Bành Khai Vũ: “Nếu không tôi thật sự không hiểu nổi vì sao suốt bốn năm Đại học có vô số chàng trai xuất sắc theo đuổi cô ấy mà cô ấy còn không thử hẹn hò lấy một lần, hầu như còn chưa tiếp xúc đã từ chối luôn.”
“Hỏi hình mẫu lý tưởng của cô ấy, cô ấy cũng sẽ nói, nhưng mà tiêu chuẩn đó… Anh biết không, giống như cô ấy đang hình dung một người cụ thể nào đó chứ không phải là đang đưa ra tiêu chuẩn chung.”
Trần Tứ cụp mắt, trái cổ khẽ lên xuống.
Anh hỏi: “Hình mẫu lý tưởng của cô ấy là gì?”
“Ừm…” Bành Khai Vũ suy nghĩ một lúc: “Mắt hai mí, sống mũi cao, cao 1m86, tỉ lệ cơ thể là 3:7, chân dài, đối xử tốt với cô ấy.”
Bành Khai Vũ nói: “Nhưng mà hình như yêu cầu về tiêu chuẩn đối xử tốt với cô ấy khá là cao.”
Hình như là cô đã từng gặp ai đó, sau đó dùng người đó để làm thước đo, vậy nên những người sau này mà cô gặp được đều không bằng một nửa của người đó.
Bành Khai Vũ: “Nhưng mà thế nào mới có thể đạt được yêu cầu đối xử tốt với cô ấy đây?”
Nhưng lần này Trần Tứ lại im lặng một hồi lâu.
Anh cho rằng cô đã buông bỏ từ lâu rồi.
Anh cho rằng lúc đó cô nói vậy chỉ là vì cảm thấy quá mệt mỏi, muốn kết thúc mối quan hệ đó, vậy nên anh gật đầu đồng ý.
Nhưng vì sao cô lại không tiếp tục tìm người khác?
Bành Khai Vũ thấy anh im lặng, thế là lại mở miệng hỏi: “Còn có một vấn đề nữa.”
“Tôi thấy tên WeChat của cô ấy là ca cao nóng gì gì đó, cô ấy không thích uống ca cao nóng à?”
“Mùa đông sẽ uống.” Trần Tứ khàn giọng nói, “Mùa hạ thấy nóng.”
“Vào mùa đông, lúc liên hoan câu lạc bộ có phát ca cao nóng, nhưng mà cô ấy không đụng lấy một giọt.”
Âm nhạc trong quán trùng hợp dừng lại, Trần Tứ ngẩng đầu lên nhìn.
Anh bỗng nhớ ra…
Ngày anh đi, trên bàn đặt một ly ca cao nóng.
Một lúc lâu sau, anh mở miệng, tầm mắt rơi vào điểm nào đó trên bàn: “Tôi có thể xem quyển lưu bút này không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Bành Khai Vũ đẩy quyển lưu bút đến rồi nói, “Tôi cũng đã để ảnh tốt nghiệp vào đây rồi.”
Trần Tứ rũ mắt, cẩn thận lật giở từng trang như đang cố gắng lấp đầy khoảng trống năm năm này.
Không có nhiều ảnh chụp của cô, hầu hết đều là ảnh chụp chung hoặc là ảnh chụp trộm, góc độ chụp trộm hầu hết đều giống nhau, trên cơ bản đều là lúc cô đang ngẩn người.
Trước kia cô không thích ngẩn người như thế.
Bành Khai Vũ còn nói: “Anh nhìn tấm ảnh này xem, mặc dù cô ấy đang cười, nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy nụ cười này thiếu thiếu gì đó. Làm thành viên chung câu lạc bộ với cô ấy bốn năm… Không thể nói rõ được, tóm lại tôi cảm thấy cô ấy nên vô cùng sáng sủa mới phải, nhưng mà hình như một phần bản thân cô ấy luôn khép mình lại, hình như rất ít khi… thật sự vui vẻ.”
“Trước kia cô ấy cũng thế này à?”
Dường như đây là những câu hỏi cậu ta góp nhặt suốt mấy năm nay nhưng không có ai để kể, thế là Bành Khai Vũ hỏi hết câu này đến câu khác.
Trần Tứ mở ví tiền ra, lấy ra một tấm ảnh polaroid.
Đó là sinh nhật cuối cùng anh ở bên cô, lúc đó bọn họ cũng không biết sau này sẽ gặp những biến cố thế nào, cũng không biết mình sẽ xa cách bao nhiêu năm, cô gái trong tấm hình đang nâng một chiếc bánh kem nhỏ và mỉm cười với ống kính.
Bành Khai Vũ nhìn qua, dường như cuối cùng cũng có lời giải đáp cho những thắc mắc của mình.
Cuối cùng, Trần Tứ nghe cậu ta nói…
“Bảo sao, tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy nên cười như thế mới phải.”
Đã có người ở bên cô, Bành Khai Vũ tự biết mình không có cơ hội, thế là ngồi thêm một lúc nữa rồi rời đi.
Sau khi Bành Khai Vũ rời đi, Trần Tứ ngồi nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Anh lấy điện thoại ra, chụp lại những tấm hình của cô trong quyển lưu bút, dừng một lúc rồi mở Weibo ra.
Anh đã lướt Weibo của cô rất nhiều lần, trong vô số đêm đen anh mất ngủ hoặc không thể ngủ được, anh chỉ có thể dựa vào những ứng dụng thế này để nắm bắt tin tức của cô.
Cô không thường xuyên đăng bài trên Weibo lắm, bài gần đây nhất vẫn là bài đăng liên quan đến ngày tốt nghiệp, anh nhìn một hồi lâu rồi lại thoát ra.
Trong khoảng trống của trang chủ Weibo bỗng xuất hiện một hộp nội dung là “Những người bạn có thể quan tâm”.
Anh đang định thoát ra thì bỗng nhìn thấy một tấm ảnh đại diện quen thuộc, là một chiếc bánh kem, bên trên bị vẽ mặt xấu, ID trông giống những ký tự viết tắt.
Hơi suy tư, anh nhớ tới gì đó, mở album ảnh trong điện thoại ra để so sánh.
Quả nhiên, trong lưu bút có một bức ảnh câu lạc bộ tham gia làm bánh kem ở đâu đó, cô đã làm chiếc bánh kem giống hệt thế này.
… Nick clone?
Nếu không phải biết rõ chuyện chỗ nào big data cũng mó tay vào để lấy nhu cầu của người dùng thì gần như anh đã hoài nghi rằng đây là ý trời.
Trong lúc suy tư, không hiểu vì sao anh đã nhấn theo dõi, trang chủ lại được làm mới, bài đăng của một số người mới theo dõi xuất hiện.
Có lẽ cô cũng không chăm chỉ hoạt động trên nick clone lắm nên thời gian đăng bài của mấy bài đăng gần đây khá hỗn loạn.
Nhưng ngày đăng đều là trong năm nay.
Bài đăng đầu tiên hình như là vào tháng sáu năm nay, là thời điểm cô tốt nghiệp.
[Yêu anh khó quá, bọn họ cho rằng như vậy có thể khiến em ngừng yêu anh, nhưng mà em không làm được.]
Bài đăng thứ hai là bài chia sẻ lại, bài gốc đã bị xóa, nhìn qua bình luận thì có lẽ là một bài review phim hay sách gì đó, chỉ còn lại caption của cô.
[Không đúng,] cũng không biết là đang bác bỏ điều gì, nhưng câu trả lời của cô vô cùng nghiêm túc, [Trên thế giới này có ba loại tình yêu, có thể, không thể, và biết rõ là không thể mà lại chẳng thể kiềm chế.]
Đọc đến đây, ánh mắt anh ngưng lại.
Bài đăng cuối cùng được đăng vào ngày 20 tháng 5 năm nay.
Là sinh nhật của anh.
Nội dung bài đăng của cô cũng rất đơn giản, thời gian đăng là vào 5 giờ 20 phút, giống như cô đang yêu thầm một người không có khả năng vào thời điểm mọi thứ đều lặng như tờ.
[Sinh nhật vui vẻ.]
Bức ảnh được đính kèm không biết được chụp từ bao giờ, xem ra từ lâu lắm rồi, và có lẽ lúc đó anh cũng chưa biết cô thích anh.
Trong bức ảnh, cô gái nhỏ đang vươn tay nắm lấy cái bóng của anh trong màn đêm.
Cổ họng của anh khô khốc, nhấp vào trang cá nhân của cô thì nhìn thấy ảnh nền là một tấm hình.
Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ là dễ dàng. – “Giấc mộng đêm hè” của Shakespeare.
Trần Tứ lưu trang cá nhân của cô lại để tránh nhầm lẫn.
Sau đó anh không đọc thêm nữa mà thoát Weibo, đi về phía nhà cô.
Anh vừa đi đến cửa thì chỉ nghe thấy tiếng khóa vang lên, sau đó có người đi đẩy cửa đi ra ngoài.
Tống Gia Mạt nhìn thấy anh thì hơi sửng sốt: “Anh…”
Trần Tứ: “Sao lại ra ngoài làm gì?”
Cô mím môi, nói: “Em không ngủ được, ra ngoài tản bộ.”
“Đi đâu?”
Vốn dĩ cô định đi dạo ở gần đây, nhưng nhìn vào đôi mắt của anh dưới màn đêm, ma xui quỷ khiến thế nào mà mở miệng: “Tới Túc Đại nhìn một chút.”
Cuối tuần Túc Đại đóng cổng muộn, bọn họ hòa mình vào nhóm học sinh về muộn, thuận lợi bước qua cổng trường.
Ánh đèn chỗ bức tượng đã tắt, bó hoa được bức tượng cầm trong tay cũng biến mất tăm.
Cô hiểu rõ, nhất định vào giờ phút này bọn họ đều nghĩ tới một chuyện.
Tống Gia Mạt lắc lắc đầu, thầm nghĩ mình cũng đã tốt nghiệp rồi, thế là dùng tư cách sinh viên trường để giới thiệu: “Anh nhìn tòa nhà đằng kia kìa, đó là tòa nhà của khoa phát thanh bọn em, đằng sau là khoa mỹ thuật…”
“Đây là tòa nhà số 1, máy bán hàng bị hỏng rồi, bỏ một tệ vào thì nó sẽ rơi ra ba lon nước, cái hôm phát hiện bọn họ đều cười như rồ như dại, vây lại quay video, sau đó bị giáo viên mắng.”
Tống Gia Mạt cười nhẹ: “Tiếp tục đi về phía trước là khu ký túc xá của bọn em, dưới tầng ký túc xá có một con mèo nhị thể, chỉ tới gần nữ sinh chứ không tới gần nam sinh, anh có muốn đi xem không?”
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, vì nói quá nhiều nên Tống Gia Mạt cảm thấy có hơi khát.
Cô liếm môi, nghe thấy Trần Tứ hỏi: “Mua nước nhé?”
Cô nói: “Nhưng buổi tối cửa hàng này không có đồ uống nóng khác, họ chỉ có một loại thôi.”
Qua cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy mấy cốc ca cao nóng được đặt ngay hàng thẳng lối.
Như nghĩ đến gì đó, cô đột ngột mở miệng: “Không cần, em không uống.”
Trần Tứ: “Vì sao lại không uống?”
Cô nói, “Hết khát rồi.”
Nhưng cuối cùng Trần Tứ vẫn mua, cô nhếch môi, không muốn nhận cho lắm.
“Cầm đi.” Anh thấp giọng nói.
Cô quay đầu đi như đang hờn dỗi, hai tay nắm thật chặt, như thể sợ hãi một khi nhận lấy thì sẽ bị ép phải chấp nhận chuyện gì đó…
Nhưng Trần Tứ vươn tay, mở lòng bàn tay đang nắm chặt của cô ra, đặt cốc giấy ấp áp vào tay cô, sau đó khép lại.
“Anh sẽ không đi nữa.” Anh nói.
Cô hơi ngẩn ra.
Đêm nay bỗng dịu dàng không thể tả, đầu ngón tay bị đông cứng dần dần ấm áp trở lại.
Anh nói: “Uống đi.”
Hơn năm năm rồi không đụng vào, thực ra cũng đã quên mất nó có mùi vị thế nào rồi.
Tống Gia Mạt mở nắp, hơi nước bốc lên che kín mi mắt, cô mím môi, sau đó nháy nháy mắt.
Hơi nước tan đi, người vẫn còn ở trước mặt.
Anh rũ nhẹ mắt, đường nét khuôn mặt được ánh trăng chia ra thành vùng sáng vùng tối, chân thực như thể giơ tay ra là chạm vào được.
Cô hiểu rõ giờ phút này bản thân mình không khác gì kẻ ngốc, nhưng tóm lại, bóng tối ở một góc nào đó cuối cùng cũng được người ta từ từ xua tan, cho dù là dùng cách gì đi nữa, giống như một loại ma thuật hay một câu thần chú nào đó.
Trần Tứ: “Mùi vị thế nào?”
Cô cười nhẹ rồi nói.
“Bí mật.”
…
Lúc gần đi tới khu ký túc xá, Tống Gia Mạt quay đầu lại: “Ở đây bọn em còn có một danh lam thắng cảnh khác…”
Vốn dĩ cô muốn nói tới hoa đăng mới xây, kết quả vừa chớp mắt một cái, trong rừng cây dưới khu ký túc xá chỉ toàn là các cặp tình nhân đang ôm hôn.
Âm thanh rất lớn, vô cùng rõ ràng, cứ mỗi cái cây lại có một cặp, giống như đã ngầm hợp đồng với nhau từ trước.
Cô bỗng nhiên quên mất chuyện này, nhất thời có hơi lúng túng.
“Hôm nay bọn họ… cháy quá…” cô càng nói càng cảm thấy khó hiểu, “Trước kia làm gì cháy thế này…”
“Đừng, đừng nhìn, mau đi thôi, phi lễ chớ nhìn.”
Cô bị dọa không nhẹ, sợ Trần Tứ cảm thấy cô cố ý dẫn anh tới đây, nhất thời ngay cả việc giải thích cũng quên mất, đưa tay ra đằng sau kéo cổ tay anh rồi bước nhanh về phía trước.
Cuối cùng cũng đi qua một cặp tình nhân đứng cuối, cái cây này không còn ai nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhận ra mình đang kéo anh thì ngón tay khẽ cử động.
Nếu bây giờ mà buông ra thì hình như lại càng kỳ lạ hơn.
Trong lúc cô đang tự hỏi làm thế nào cho tự nhiên thì…
Trần Tứ bỗng dừng bước.
Cô đang bước về phía trước thì bỗng bị kéo lại, bả vai đụng vào thân cây.
Cách một gốc cây, cặp đôi ở gốc cây bên cạnh còn đang thả thính nhau.
Gò má cô nóng hỏi, đang muốn nói anh có chuyện gì thì đợi lát nữa rồi nói thì cô nghe thấy Trần Tứ gọi tên mình.
“Tống Gia Mạt.”
Trước mặt xuất hiện một bóng đen, chóp mũi của anh chỉ cách cô một ngón tay.
Tống Gia Mạt nghe thấy anh hỏi: “Em còn muốn làm anh em nữa không?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhịp tim bình ổn cũng bị phá vỡ.
Anh nói: “Nếu không muốn, vậy thì anh muốn hôn em.”