Sở Tịch trong lòng khó chịu không muốn ra ngoài, nghĩ ngợi một hồi mới bình thản đáp: “Nói với ngài ấy tôi đã biết rồi.”
Quản gia gật gật đầu rời bước, Sở Tịch ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu chậm rãi cân nhắc chuyện vừa rồi, cố gắng đem tâm tình chỉnh đốn lại. Dù sao tiệc rượu của Kha Dĩ Thăng đối với y cũng là chuyện quan trọng hơn cả. Điều chỉnh thái độ cho tốt để tham gia tiệc mới là điều nên làm.
Kha Dĩ Thăng trên danh nghĩa là thúc phụ (chú) của Sở Tịch.
Nói trắng ra, việc buôn lậu của Sở gia thế gia là thu mua vũ khí giá rẻ từ nội địa, sau đó bán lại cho ngoại địa hoặc xuất ra nước ngoài với giá cao. Phần lời lãi chênh lệch khủng khiếp này chính là gốc rễ để duy trì cơ nghiệp Sở gia cũng như giữ cho họ địa vị trọng yếu trong hắc đạo.
Loại kinh doanh này đã kéo dài cho đến mười mấy năm về trước, cũng bởi chính sách giám sát ngày càng trở nên nghiêm ngặt, ở Hongkong có rất nhiều gia tộc làm ăn bất chính đều vì thế mà suy sụp nghiêm trọng, Sở gia cũng như vậy xuống dốc không phanh, đến đời cha chú của Sở Tịch thì cơ nghiệp gần như đã lụi tàn. Thời điểm đó Sở Tịch ghi nhớ sâu sắc nhất chính là trong nhà liên tiếp có người rời đi, bôn tẩu. Sân viện rộng lớn xưa kia đã từng rộn ràng náo nhiệt bao nhiêu, nay trở nên tĩnh mịch, hoa xuân không còn mà cỏ dại mọc um tùm, rêu phong dần dần bao phủ đến tận cầu thang dẫn vào gian nhà chính.
Một gia tộc trăm năm khi cường thịnh có phát đạt được bao nhiêu, đến lúc suy tàn thì cũng chẳng khác nào ngọn đèn trước gió, đại khái là trong khoảng mấy năm y đều không nhớ rõ cuộc sống sung túc ngày trước ra sao. Thời điểm nguy khốn nhất y bị phụ thân đưa sang Anh quốc, thiếu niên một thân một mình tha hương, mãi đến khi cầm học vị trở về mới bỗng nhiên phát hiện ra cảnh cửa nát nhà tan. Cha mẹ sớm đã bị kẻ thù dồn ép tới con đường tự sát, đến cả gian phòng thờ cúng tổ tiên cũng bị một phen hỏa hoạn đốt sạch. Công tử thế gia được nuông chiều từ nhỏ trong nháy mắt ở Hongkong ngay cả nơi trú chân cũng không còn. Đúng thời điểm này có người cưu mang giúp đỡ y, chính là ông trùm súng ống, chủ nhân của Kha gia, Kha Dĩ Thăng.
Tuy là nói địa vị hôm nay của Sở Tịch vừa đủ để đặt ngang hàng với Kha gia, nhưng lại nói năm đó, nếu không có Kha Dĩ Thăng dốc lực tương trợ, Sở Tịch sẽ không thể vươn lên nhanh như vậy. Vì thế cho đến giờ Sở Tịch đều coi trọng Kha Dĩ Thăng như bậc trưởng bối. Sở Tịch cùng người khác quan hệ tốt xấu ra sao, chứ Kha Dĩ Thăng đã đích thân mời thì y không thể không màng tới.
____
Kha gia tại vịnh Nước sâu (深水湾-Deep water Bay ở Hongkong) có một biệt thự để nghỉ mát và tổ chức tiệc tùng, Sở Tịch đến nơi, xe dừng ở cửa lập tức có người hầu tiến ra nghênh đón, tươi cười nói: “Sở thiếu gia, Kha tiên sinh ở trong thư phòng chờ ngài.”
Sở Tịch gật gật đầu, theo đường cũ vòng qua cửa lớn, từ hoa viên lập tức đi về hướng thư phòng bên kia.
Kha gia này y đã lui tới rất nhiều lần, trước kia không có nơi ở cũng là sống nhờ ở đây. Mọi người đều nói Kha tiên sinh đối đãi thật chu toàn với đứa con của người anh em kết nghĩa, có gì tốt nhất đều nghĩ cho Sở Tịch đầu tiên. Kì thực đầu đuôi ra sao, Sở Tịch chỉ cười lạnh trong lòng.
Nếu thật sự tốt, vì sao ở thời điểm Sở gia suy tàn lại không ra tay cứu giúp? Nếu thật sự tốt, vì sao tại thời điểm cha mẹ y tự sát lại khoanh tay đứng nhìn?
Sở gia hiện tại bao nhiêu tiền lời một năm cùng quyền quản lí các cơ sở đều giao cho Kha Dĩ Thăng hai phần trăm, nếu tính toán bằng tiền bạc, hồi đó Sở Tịch nợ nần gì đều đã trả hết. Phần còn lại coi như là cảm tạ, ngoài ra chẳng có ý nghĩa gì khác.
Thư phòng của Kha Dĩ Thăng rất rộng, vào cửa xong còn phải đi qua một đạo hành lang, cánh cửa nặng trịch làm từ gỗ cây long não đóng kín, tất cả âm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài đều không thể lọt vào. Sở Tịch tiến đến trước cửa phòng trong gõ mấy tiếng. Thanh âm Kha Dĩ Thăng vui vẻ cười nói: “Sở Tịch phải không?”
“Là ta.”
“Vào đi!”
Kha Dĩ Thăng năm nay khoảng hơn 40 tuổi, đang ở độ tuổi tráng niên, một thân Âu phục cắt may gọn gàng trông càng thêm phong độ, nội liễm mà uy nghiêm. Hắn ngồi ở ghế sô pha trong thư phòng rộng lớn đọc sách, tiện tay lật một trang, phất phất tay hỏi: “Con thích tiểu thuyết của Vũ Quả không?”
“Cũng bình thường.” Sở Tịch đi tới ngồi một bên ghế sô pha, Kha Dĩ Thăng hơi hơi cười nhìn y, nói: “Lại gần đây một chút, để ta xem con nào….. gần đây sắc mặt không ổn lắm.”
“Bởi vì vừa rồi cùng người của Trịnh gia nhận lô hàng mà người giao phó, nên có rất nhiều việc cần lo.”
“Công việc càng nhiều, càng phải chăm sóc bản thân, con xem con….”
Kha Dĩ Thăng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trên trán Sở Tịch, động tác này vì bị Sở Tịch hơi né tránh nên lập tức dừng lại.
“Đã cùng Trịnh Bình tiếp xúc qua rồi sao?”
Kha Dĩ Thăng thu tay về, thần sắc lại như thường.
Sở Tịch mặt cũng không đổi sắc: “Đúng vậy.”
“Cảm thấy hắn thế nào?”
“Rất khôn ngoan.” Sở Tịch thản nhiên nói. “Nhưng là khiến cho người ta không thích nổi.”
Kha Dĩ Thăng ha hả cười nói: “Ta cũng không thích hắn. Cho nên ta mới nghi ngờ. Con định cho hắn 50% quyền phân phối hàng sao?”
Hắn quan sát ánh mắt Sở Tịch, nhún nhún vai, giải thích: “Không cần nhìn ta như vậy. Trong giới hắc đạo này, mỗi ngày đều có kẻ tiêu vong, mỗi ngày đều có kẻ chỉ trong một đêm mà xưng hùng xưng bá cũng như khuynh gia bại sản. Một tên vô danh tiểu tốt Trịnh Bình biến mất, chẳng khác gì hòn đá nhỏ ném xuống biển khơi, sẽ không gây ra chút biến động nào.” (www.shenyaying.wordpress.com)
“Người muốn ta trở mặt hắn?”
“Nếu con nghĩ vậy.” Kha Dĩ Thăng đáp, “thì đúng là như vậy.”
Sở Tịch liếc nhìn hắn. Nam nhân có vẻ ngoài âm trầm này đã hơn chục năm nắm giữ quyền lực và tiền tài, ngọn đèn trong thư phòng kiểu cổ tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo phản chiếu nét cười của hắn, vừa tàn nhẫn lại vừa thản nhiên.
“……..Ta còn phải cân nhắc cho kĩ đã,” Sở Tịch cười đứng dậy, “thúc phụ, ý của người ta đều vâng theo.”
Y có ý muốn rời khỏi, thế nhưng Kha Dĩ Thăng lại không định để y đi: “Không ngồi lại một lát nữa sao? Chúng ta lâu lắm không gặp mặt. Ta mới có bình rượu ngon nhập từ Italy, sao không nếm thử chút?”
“Người không định ra ngoài tiếp khách sao?”
Kha Dĩ Thăng vừa cười vừa ấn tay Sở Tịch xuống, “Có con ở đây, ta làm sao còn tâm trí ra ngoài tiếp khách.”
Hắn đứng dậy rót rượu, không buồn quan sát ánh mắt Sở Tịch. Hắn cũng biết Sở Tịch không thích hắn như vậy, nhưng trong lòng vẫn không thể kiềm chế được.
Hắn thực sự rất yêu mến đứa nhỏ này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã thích. Hắn từ lâu đã biết Sở gia tiểu công tử có bộ dáng rất xinh đẹp, khi y còn nhỏ đã nhìn qua một lần, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân, chẳng là sau đó Sở gia suy yếu, rất nhiều thế gia đã cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, lâu dần hắn cũng không qua lại nữa.
Sau này nghe nói Sở Tịch từ Anh quốc trở về, hắn ngẫu nhiên gặp qua một lần, lúc đó bỗng dấy lên một loại cảm xúc rung động thuần túy. Một công tử hào sảng, có vẻ ngoài cao quý cùng thần khí lãnh đạm, còn trẻ tuổi nhưng đã sắc sảo như lưỡi dao. Y xinh đẹp như vậy, nếu đem tất cả các mỹ nữ Kha Dĩ Thăng gặp trong đời gộp lại vẫn còn kinh diễm hơn bội phần, khiến người ta không thể không động tâm.
Lúc đó hắn liền quyết định cứu giúp Sở Tịch. Thế nhưng lại không nghĩ Sở Tịch khôn khéo như vậy, quan hệ nhiều năm, y vẫn không để bất kì ai chạm vào chiếm một phần tiện nghi.
Kì thực Kha Dĩ Thăng rất yêu chiều y, không đành lòng làm y mất hứng, có những lúc Sở Tịch không nghe lời, hắn cũng đều cho qua. Nhưng cũng có lúc trong lòng hắn lạnh nhạt nghĩ: Ngươi cứ như vậy càng khiến ta muốn xem xem ngươi sau này sẽ yêu ai?
Có khôn thì cả đời nhẫn nhịn đừng hòng theo ai, dù sao ta cũng không nhẫn tâm xuống tay với ngươi, chỉ có kẻ khác là ta dám làm.
Kha Dĩ Thăng rót rượu về, Sở Tịch còn đang lật lật cuốn thiểu thuyết xem qua, ngẩng đầu hỏi: “Tuy rằng những chuyện phản trắc ta không phải chưa nhúng tay, nhưng Trịnh Bình dù sao cũng là kẻ có lai lịch xuất thân không tầm thường, thúc phụ người xem làm vậy có phải quá liều lĩnh không?”
Kha Dĩ Thăng đưa ly rượu cho y, đáp lại: “Thế nào là quá liều lĩnh, có gan mạo hiểm, lợi nhuận thu về càng cao, chẳng phải ta đã dạy con rồi sao?”
“…….Thúc phụ nói cũng đúng.”
“Đừng gọi ta là thúc phụ,” Kha Dĩ Thăng nhìn chằm chằm Sở Tịch, thấp giọng yêu cầu, “Lần sau không được gọi như vậy nữa.”
Sở Tịch nhìn hắn trong chốc lát, rồi đột nhiên đứng dậy, lãnh đạm nói: “Ta có việc đi trước, xin lỗi không tiếp người được.”
Thái độ lạnh lùng này của y hệt như khi đối đáp với người khác, khiến Kha Dĩ Thăng cảm thấy hơi tức giận, nghiêm giọng quát: “Sở Tịch!”
Sở Tịch xoay người đi ra, mà trong ánh nến, khoảnh khắc quay đi có lưu lại ánh mắt, thứ ánh sáng lập lòe không khỏi làm cho ai đó dấy lên vài phần động tâm. Hương rượu phảng phất ngào ngạt trong không khí khiến người ta vô thức mà ngấm men say, trong nháy mắt mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo, Kha Dĩ Thăng lấy lại phản ứng kịp thời tiến lên một bước, nắm chặt cổ tay Sở Tịch.
“…….Buông ra!”
Kha Dĩ Thăng lớn tiếng ngắt lời: “Ngươi lớn rồi, đối với ta mà cũng dám hô to gọi nhỏ sao?”
“Buông ra!”
“Nghe ta nói đã!”
“Buông!”
Sở Tịch muốn đẩy hắn ra, nhưng không có chút khí lực, Kha Dĩ Thăng nhất thời lửa giận bốc cao, giữ y lại, gọi: “Sở Tịch!”
“….. Người muốn nói cái gì?”
Kha Dĩ Thăng thở dốc nhìn y chằm chằm, lại không biết nói gì mới phải, trong tích tắc tạo cơ hội cho Sở Tịch giãy giụa chạy ra ngoài, y đứng bên cửa lạnh lùng cất tiếng: “Người quá chén rồi!”
Kha Dĩ Thăng nhích lên từng bước, Sở Tịch một phen đẩy cửa bước ra, rồi đem cánh cửa đóng sầm lại. Kha Dĩ Thăng vốn định đuổi theo y, nhưng vừa định mở cửa thì nghe thấy thanh âm của một người bên ngoài: “Sở thiếu gia, làm sao vậy?”