• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Triệt gọi điện cho Trịnh Bình: “Ê bao giờ anh mới chịu về, ông đây chịu hết nổi rồi! Kim Thạch ngày nào cũng đến ngồi lù lù ở phòng làm việc, chân nọ gác chân kia ngồi đọc tạp chí khiêu râm! Lúc nào có người đến báo cáo công việc là hắn đọc to mấy đoạn miêu tả bậy bạ! Bây giờ người ta đều nghi ngờ ông đây với đồ chết tiệt kia có gian tình…”

Đợi vài giây, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười thong thả ung dung của Sở Tịch: “….Gian tình gì cơ?”

“…..” Lưu Triệt đáp: “Ai da cậu Sở! Ngài dạo này ăn uống làm sao? Ngủ nghỉ điều độ chứ? Tinh thần thế nào? Ngài giữ sức khỏe nha! Nghe nói gần đây trời chuyển lạnh, nhớ mặc nhiều áo….”

“Nghe nói cậu quyến rũ vệ sĩ thân cận của tôi?”

Lưu Triệt hình như dây thanh quản bỗng nhiên bị nghẹn mất rồi, hắn lén lén lút lút trốn ở góc hành lang, nơm nớp ngó cái tên Kim Thạch đang ngông nghênh đắc chí ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt như vừa nuốt chửng một cân khổ qua.

“Vậy là không được đâu, Lưu Triệt,” Sở Tịch nói, “Kim Thạch hắn là người vô cùng chất phác lại ngay thẳng, sâu thẳm trong tâm hồn hắn thực ra vẫn hằng khao khát một tình cảm chân thành. Tên nhóc đó dù đầu óc có ngu si——vẫn thua Trịnh Bình——nhưng thần kinh không hề lỗ mãng, là kẻ rất dễ bị tổn thương đó. Tay chơi như cậu đùa vui trác táng một lần coi như xong chuyện, đến lúc cậu làm tổn thương trái tim đơn thuần non nớt của Kim Thạch, cậu lấy gì ra mà đền người ta đây?”

“….” Lưu Triệt đáp: “Tôi sai rồi.”

Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng mỉm cười gật gù tự đắc của Sở Tịch, đoạn nghe thấy Sở Tịch bâng quơ hỏi: “Nhân tiện nói đến trở về nè Lưu Triệt, lâu lắm không gặp, con cún nhà tôi vẫn khỏe chứ?”

Bộ não Lưu Triệt vận hành hai giây, sau đó phản ứng lại: “Khỏe! Khỏe cực kì!”

Đương nhiên khỏe rồi, Trịnh Bình coi nó như sinh mạng, mỗi ngày dỗ ăn đến ú na ú nần, bố trí vài người chuyên chơi đùa với nó, chưa kể ngày ba bữa sơn hào hải vị. Con chó nhỏ được nuôi như vậy làm gì mà không khỏe?

“Tôi nhớ chó nhỏ quá,” Sở Tịch vênh mặt hất hàm sai khiến, “Mang nó tới cho tôi, nhớ phải cưng chiều nó, nó là đứa nhóc nhút nhát hay xấu hổ. Nhớ phải chuẩn bị thức ăn tươi cho nó, nhớ phải giữ ấm lúc đi thuyền, gió biển lớn không được để lạnh——A được rồi, đi trực thăng tới đây đi, đi thuyền lâu tôi sợ nó chán.”

Lưu Triệt lặng lẽ hóa thành tro.

Hóa thành tro xong hắn cố lấy dũng khí hỏi Trịnh Bình thế nào Trịnh Bình làm sao không thể nghe điện, đúng lúc dũng khí của hắn được sạc đầy chuẩn bị mở miệng ra hỏi, Sở Tịch bỗng xen vào một câu, thẳng thừng cắt đứt nỗ lực cuối cùng của hắn: “——Đúng rồi Lưu Triệt, Trịnh Bình nói anh ta đang ốm, tôi sợ anh ta lây bệnh cho con cún, sẵn đuổi anh ta ra phòng khách ngủ rồi. Cậu cần gọi anh ta nghe điện thoại không?”

Lưu Triệt chậm rãi cúp điện thoại, chậm rãi buông thõng tay, chậm rãi ngẩng đầu, mang theo vẻ quyết tuyệt, sắc bén, vì nghĩa quên thân, rảo bước tiến vào phòng làm việc.

Phải rồi, cho dù trong đó vẫn còn tên sát thủ thân cận bên Sở Tịch; phải rồi, cho dù đại công tử hung ác Sở Tịch vẫn dùng thế lực của mình cực lực thâu tóm toàn bộ tập đoàn Trịnh gia khiến một tia sáng cũng lọt không nổi; phải rồi, cho dù Lưu Triệt biết mình chỉ là một vai phụ nhỏ bé, dưới ánh mắt tuyệt thế thần công giết người không dao của Sở Tịch hắn không trụ nổi một phút mà đã buông đao vứt kiếm chạy sun vòi…

Nhưng lúc này đây! Con giun xéo lắm cũng quằn!

Hắn sẽ không đời nào chịu nhìn lãnh thổ của mình——phòng làm việc ——bị đô hộ một cách nhục nhã!

Tình hình này nhất định phải chấm dứt!

Lưu Triệt uỳnh một tiếng tông cửa phòng làm việc, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rảo bước tiến vào, một tay ôm trọn giấy tờ cùng máy tính trên bàn, tuyên bố với Kim Thạch hãy còn đang kinh ngạc: “……Được, anh không đi, tôi đi!”

Sau đó hắn lật đà lật đật ôm cái mớ ngồn ngộn kia, từ phòng làm việc của mình chạy vắt giò lên cổ.

__

Kim Thạch vì sao dám nhận định Lưu Triệt là một kẻ rất chi mờ ám, đây hoàn toàn nhờ có giác quan của gã. Kim Thạch làm sát thủ đã lâu năm, hơn nữa còn là loại sát thủ liều mạng nhất tàn bạo nhất, hơn nửa cuộc đời gã là lang bạt khắp nơi, thế nên có một trực giác siêu việt đối với rất nhiều rất nhiều thứ.

Kim Thạch không phải lính tập kích hiện đại chuyên nghiệp, loại đó cũng được gọi là sát thủ, nhưng tất cả những gì bọn họ làm chỉ là ẩn núp, ngắm bắn, nổ súng, rút lui mà thôi. Kim Thạch thiên về thực chiến giáp lá cà, sở trường của gã là tận dụng tất cả vật dụng để hoàn thành mục tiêu, đôi khi là súng, đôi khi là dao, đôi khi là gậy gộc, có khi chỉ cần một chiếc bút bi là đủ.

Gã đích xác là một cỗ máy giết người, tàn nhẫn, vô tình, bản tính lông bông, không câu nệ tiểu tiết nhưng thận trọng hơn người. Gã có kinh nghiệm phong phú trong nghề theo dõi và truy bắt, thậm chí gã có thể dựa vào mùi hương còn sót lại trong không khí mà phân tích rõ nơi này từng xảy ra chuyện gì.

——Xảy ra chuyện gì? Làm tình, chuẩn không cần chỉnh luôn; sau đó cậu cả xinh đẹp lại hay gặp rắc rối nhà mình bị cuỗm đi mất tiêu.

Ai có thể lên giường Sở Tịch thành công? Ngoài Trịnh Bình còn có ai?

À, còn có thể là Kha Dĩ Thăng; nhưng Kim Thạch tin chắc, người như Sở Tịch, y không muốn bị người đè, tên kia còn lâu mới đè được. Huống chi đây còn là Sở gia đó! Đây vẫn nổi tiếng là Sở gia kín cổng cao tường ruồi bay không lọt đó! Lớn tiếng rên rỉ chút là bảo vệ nghe hết trơn!

Kim Thạch nói với Đổng Sa: “Đừng lo, chắc chắn là Trịnh Bình, không ai khác.” Tên đó thành công bao lần, chắc kỹ thuật trên giường siêu lắm ha? Kim Thạch hào hứng đoán già đoán non.

……Nếu Đổng Sa một lòng sốt sắng vì Sở gia biết được trong đầu gã đang YY (nghĩ bậy) cái hạ lưu gì, chắc chắn sẽ khóc thét ngay lập tức.

Lưu Triệt lửa giận đùng đùng đi vào bãi đỗ xe, kết quả nghênh diện một tên cà lơ phất phơ ngồi lù lù trên mui xe mình, cặp chân thong thả gác lên cửa kính xe. Da trắng, tóc đen, mũi cao thẳng tắp, ánh mắt thâm sâu phát ra tia lửa điện, hai cánh tay dưới áo ba lỗ lộ ra hình xăm hoa sen, nghiêng đầu lộ ra khuyên mày bằng đá ruby lấp lánh, Kim Thạch khí phách hào hùng vừa cười vừa vẫy tay: “Sao thế chú em? Cùng đi uống một chén nha?”

Lưu Triệt gắt gỏng: “Tôi không biết cậu Sở nhà anh ở đâu!”

“A, a, cậu xem cậu nổi nóng như vậy kìa, thận yếu hử?”

“Đm anh mới thận yếu! Cả nhà anh thận yếu thì có!”

“Tôi không hề yếu thận à nha,” Kim Thạch nghiêm túc nói, “Nếu cậu cần chứng minh, tôi liền cho cậu xem——Nhưng giờ không phải lúc làm chuyện đó, Trịnh Bình nhà cậu đâu?”

“Ổng hông có nhà, anh tìm ổng làm gì?”

“Tìm hắn có việc.”

Kim Thạch cảnh giác hỏi: “Việc gì?”

Kim Thạch bật cười: “Thực ra cũng chẳng có gì…. Ái chà, là Đổng Sa tìm hắn có việc…. Hắn đâu vậy cà? Sao dạo này không thấy? Mệt ghê, Đổng Sa tìm hắn có việc mà. Gọi hắn ra đây cho tôi nói chuyện được không?”

Lưu Triệt không thèm khách khí: “Ổng không có đây! Có việc gì tôi chuyển lời lại!”

Kim Thạch vò vò tóc, cuối cùng làm cho kiểu đầu vuốt keo dựng ngược của hắn bị vò tán loạn. Trông hắn vừa nghi hoặc vừa chần chờ, sau một hồi lâu, thong thả đáp: “Thôi được, chuyển lời cho cậu cũng không phải không được…. Tôi đành nói lại lời Đổng Sa….”

Kim Thạch khụ một tiếng, sau đó âu yếm nhìn chằm chằm Lưu Triệt, nói: “….Ông xã! Em yêu anh! Dù có thế nào em vẫn chờ đợi anh!”

Lưu Triệt chỉ thấy trước mắt răng rắc một tiếng, thiên lôi đẹp mắt oánh xuống, sao Kim bay đầy trời, chim nhỏ vòng quanh đầu vui vẻ vừa hót vừa bay.

“….Bà Đổng nói, đây là lời thổ lộ tình yêu của bả với vị hôn phu, nhưng làm ơn phải cho Trịnh tiên sinh nghe bằng được, khiến cho Trịnh tiên sinh cảm nhận tình yêu cháy bỏng của vị hôn thê trong đó,….”

Lưu Triệt cảm thấy mình hoàn toàn không còn nghe được gì hết.

Hắn ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, lần đầu tiên trong đời được người ta thân thiết, dịu dàng như chim nhỏ nép vào mình mà gọi “chồng”, mà kẻ kia cao gần mét chín, cơ bắp tráng kiện, trên lưng toàn hình xăm, từ sáng tới tối vác khẩu M16A4 khủng bố, như thằng tướng cướp ngông nghênh dạo phố.

__

Trịnh Bình ấm ức lăn lăn trên ghế sô pha, Sở Tịch ngồi bên cạnh đọc sách. Giọng tố khổ oanh vàng của Lưu Triệt truyền qua điện thoại: “Ổng nói ổng yêu tui! Ổng gọi tui là chồng! Ổng nặng ít nhất chín mươi kí! Nhìn từ xa cũng thấy sáu múi cơ bụng!…..”

Trịnh Bình lầm bầm nửa ngày mới thốt ra một câu: “Có sao đâu, được thì cưới liền tay đi.”

Lời còn chưa dứt đã bị Lưu Triệt phẫn nộ dập máy.

Trịnh Bình lăn nửa ngày trên sô pha cũng không thấy Sở Tịch dời mắt ra khỏi màn hình máy tính, rốt cuộc nhịn không nổi bèn giả đò lăn một vòng khỏi sô pha, hú một tiếng, kèm theo đó là một hồi yên tĩnh.

Trịnh Bình tủi thân ghê gớm. Sao em đánh anh bị thương xong lại có thể không để mắt đến anh như thế? Em biết anh bị nội thương nghiêm trọng như nào không? Sao em có thể không phát biểu xíu xiu cảm tưởng nào?

“……” Chẳng biết đã bao lâu, Sở Tịch mới duỗi người vươn vai, tán thưởng một câu đầy ẩn ý: “Đổng Sa đúng là nhiệt tình như lửa.”

Trịnh Bình soạt một tiếng đứng phắt lên, đầu không ngoảnh lại phi thẳng lên lầu, chỉ nghe thấy cửa phòng ngủ ầm ầm đóng lại, rồi chẳng thấy động tĩnh gì nữa.

Sở Tịch ngồi trên ghế hồi lâu, khe khẽ bật cười: “…..Uây, giận dỗi rồi…”

Y dẹp máy tính đi lên lầu, đến trước cửa. Cánh cửa thì ra không khóa, dù tiếng đóng cửa lớn như vậy, nhưng thực ra lại yên ắng chầu chực có người xông vào. Sở Tịch cười không ra tiếng, đẩy cửa nhìn thấy Trịnh Bình ngồi trên giường, gã đàn ông to như cái bồ, lúc giận dỗi chẳng khác nào con nít.

Sở Tịch vươn tay đóng cửa, khoanh tay hỏi: “Sao thế? Ghen à?”

Trịnh Bình hừ hai tiếng.

“Sao lại hay ghen như thế,” Sở Tịch phán câu xanh rờn, “Có ghen hay không ghen cũng chẳng đọ được với người ta đâu.”

“Sao không đọ được?!”

“Anh có điểm nào hơn người ta?”

Sở Tịch ưu nhã bẻ ngón tay: “Thứ nhất, người ta là con gái, xinh đẹp nết na, muốn ăn liền ăn muốn ngủ liền ngủ; tiếp theo, người ta mọi nơi mọi lúc bảo vệ tôi, lo lắng cho tôi tính toán cho tôi, chưa từng làm ra chuyện có lỗi với Sở gia.”

“Cuối cùng,” Sở Tịch nói, “Người ta rất biết cách sống, đúng là người phụ nữ lí tưởng mà mọi gia đình lựa chọn. Xin hỏi Trịnh tiên sinh anh có điểm nào đòi hơn người ta?”

Trịnh Bình cứng họng.

Nói vậy xem ra cũng rất có lí. Đổng Sa xinh đẹp là thật, đối tốt với Sở Tịch là thật, trung thành tận tâm là thật, đủ tiêu chuẩn vợ hiền cũng là thật nốt; người bình thường nào chẳng chọn Đổng Sa đá Trịnh Bình, trừ khi thần kinh.

Trịnh Bình á khẩu chán chê mới nói: “Anh yêu em nhiều hơn cô ta.”

“Sao anh biết cô ấy không yêu tôi bằng anh?”

Trịnh Bình lần này đúng là chẳng nói được gì nữa. Sở Tịch được thể càng thêm hứng thú đón chờ câu trả lời, đợi tới đợi lui, cảm thấy niềm hưng phấn xấu xa của mình càng thêm thỏa mãn, xua xua tay nói: “Thôi dẹp không nghĩ nữa, anh với Đổng Sa đúng là không thể đặt lên cùng một bàn cân mà.”

Y định nói gì đó, Trịnh Bình đột nhiên chậm rãi cướp lời: “Không đúng, có một điểm anh hơn cô ta.”

Sở Tịch ha ha cười hỏi: “Điểm nào? Nói nghe coi.”

“Em thích anh…..sâu đậm hơn thích cô ta.”

Trịnh Bình có thể thấy cảm xúc trên mặt Sở Tịch có chút thay đổi. Sở Tịch ban đầu định phủ nhận, nhưng dù sao y không quen nói dối, nghĩ lại lời này cũng không đến nỗi hoàn toàn sai, thế nên đành á khẩu; Trịnh Bình cùng Sở Tịch đối mặt nhau vài giây, vài giây này cứ như khoảng khắc kéo dài vô hạn đến vĩnh viễn, trong phòng yên lặng nặng nề, tiếng hít thở của hai người đều nghe rõ mồn một.

Hồi lâu sau Sở Tịch gật gù: “Được lắm, anh nói đúng rồi.”

__

Lưu Triệt tuy rằng bị công kích, nhưng chuyện đón con chó thổ vẫn không đời nào quên. Hắn thật sự điều cả trực thăng mang chó con lên đảo, máy bay không hạ cánh, tròng một sợi dây buộc vào cái giỏ xíu xiu thả con chó xuống, chưa kịp xuống đất, cún con nhảy phắt ra ngoài, lao thẳng vào lòng Sở Tịch.

Sở Tịch ôm chặt lấy nó vào ***g ngực, đoạn ngồi phịch xuống đất.

“Thế này là thế nào?” Sở Tịch xoay con cún lên tỉ mỉ xem xét, ngữ điệu tràn ngập khó tin, “Sao lại thành thế này, sao mày lại béo lên gấp ba lần?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK