Thế nhưng y kì thực đã nhiều năm sống trong cái thế giới tàn khốc như con dao hai lưỡi này, cho dù vẻ ngoài có thanh tao có cao quý, nhưng phỏng chừng sâu thẳm bên trong đã bị mài giũa tới chai sạn rồi.
Trịnh Bình đẩy y về phía trước vài bước, từ trong ngực lấy ra đèn pin vẫy về hướng thuyền nhỏ của Kha Dĩ Thăng, Sở Tịch ngoái đầu lại, lườm hắn hỏi: “Anh cho rằng Kha Dĩ Thăng sẽ để cho anh toàn thây trở về sao? Tráo trở lật lọng là sở trường của hắn, hắn so với anh còn khôn ngoan hơn nhiều.”
Trịnh Bình lập tức cười lớn: “Hắn ta còn có cơ hội trả đũa? Trên mặt biển tứ phía toàn là người của tôi, sát thủ đều đang tập kích trên tàu hàng tùy thời đợi lệnh, em cho rằng tôi ngu tới mức không biết nhổ cỏ tận gốc sao?”
Sở Tịch chòng chọc nhìn hắn lâu thật lâu, Trịnh Bình xoa xoa mặt, rất là lưu manh cười hỏi: “Thế nào, yêu tôi rồi sao?”
“…..Tôi đang nghĩ, kì thực có một chuyện anh không tài nào tiên liệu được.”
“Là chuyện gì?”
“—— Là tôi.”
Trịnh Bình đột ngột cúi đầu xuống, con dao trong tay Sở Tịch lóe lên, tự đâm vào trước người mình. Trịnh Bình trong phút chốc không kịp nghĩ ngợi gì liền giơ tay bắt lấy lưỡi dao, nhưng động tác Sở Tịch nhanh nhẹn hơn, một dao lướt qua vừa nhanh vừa chuẩn xác găm thẳng vào cánh tay hắn.
Một nhát dao kia đâm thẳng vào xương cốt, Trịnh Bình phản xạ có điều kiện đem y đẩy ra, Sở Tịch lui vài bước tới mép thuyền rồi tóm được lan can.
Trịnh Bình rút súng lên đạn “cách” một tiếng: “Đừng nhúc nhích! Không được phép nhảy!”
Sở Tịch giật mình nhìn thấy khẩu súng, lập tức khựng lại. Trịnh Bình gắt gao quan sát y, từ từ tiến lại, nói: “Tôi còn tưởng em muốn tự hại mình….”
Sở Tịch lom lom nhìn họng súng: “Ông đây sao có thể làm cái trò bại não đó?”
“Vậy em đừng có nhảy xuống, vùng biển này có cá mập đó!”
Phía sau tiếng động cơ ngày càng gần, ánh đèn trên thuyền của nhóm người Kha Dĩ Thăng thoáng cái đã tiến đến ngay trước mắt. Trịnh Bình vừa chắc tay cầm súng chĩa vào Sở Tịch, vừa đi qua chưa đến hai bước chân thì tiếng bộ đàm trong túi áo vang lên, kèm theo đó là thanh âm mang chút phẫn nộ của Kha Dĩ Thăng: “Bỏ súng xuống! Đừng bức y!”
Trịnh Bình nhún nhún vai: “Sở Tịch, em biết không? Sai lầm lớn nhất của lão già này là quá mềm lòng với em, có thấy vậy không?”
Sở Tịch lắc đầu có chút không hiểu. Phía sau y là mặt biển đang cuộn lên từng đợt thủy triều mãnh liệt, gió biển ***g lộng, thổi tóc y bay lên tán loạn, nhìn không ra biểu tình.
Phía bên kia thanh âm đứt quãng của Kha Dĩ Thăng vẫn rời rạc truyền tới, Trịnh Bình vung tay một cái liền vứt máy bộ đàm xuống biển, rồi bước tới chỗ Sở Tịch đang đứng cách hai bước chân, quăng mạnh súng xuống, ôm chầm lấy y.
Mà lúc đó, Sở Tịch một tay bám vào lan can nhảy phắt lên, tay kia cầm dao đâm mạnh một nhát xuống ngực Trịnh Bình, đâm trúng hay không y cũng chẳng biết, trong chớp nhoáng y buông lỏng bàn tay bám trụ ở mép thuyền, chỉ nghe được tiếng gió gào thét bên tai, lập tức sau đó thì chìm xuống mặt biển lạnh lẽo.
“Sở Tịch!…….”
Ngón tay đang giữ chặt cò súng của Trịnh Bình lại thả lỏng, hắn muốn gọi người tung lưới cứu sinh, nhưng vừa rồi một đao bất ngờ của Sở Tịch đâm trúng xương sườn của hắn, chỉ cần mở miệng là từng trận đau đớn dồn đến. Lúc này tình huống rất khẩn cấp. Thuyền của Kha Dĩ Thăng thì đang gần ngay trước mắt, Trịnh Bình cắn chặt răng, giơ tay lên trời bắn hai phát súng chỉ thiên.
Đây chính là tín hiệu hành động, trong phút chốc mặt biển xung quanh lóe lên ánh đèn của hơn mười chiếc thuyền, trong màn sương đêm mù mịt trên biển xuất hiện một cách quỉ dị, vô thanh vô tức mà hết tốc lực tiếp cận thuyền của Kha Dĩ Thăng.
____
Sở Tịch trôi nổi trong dòng nước lạnh lẽo, liều mạng để mặc thân mình giãy giụa nổi trên mặt nước. Gió rất lớn, lạnh thấu xương, xa xa trên mặt biển truyền đến vài tiếng súng lác đác, y biết một trận đổ máu thế là đã đến hồi kết.
Là Trịnh Bình trừ khử thành công Kha Dĩ Thăng, hay là Kha Dĩ Thăng phản công giết chết Trịnh Bình?
Sở Tịch ngóc đầu lên, hơi hơi cười lạnh, trong bóng đêm gương mặt tái nhợt mà xinh đẹp kia khẽ nhăn nhó.
Mà thôi mặc xác là ai tiêu diệt ai y đều rất hài lòng, sống trong cái thế giới này, sớm đã quen việc xung quanh không có ai mới là tốt.
…..Thế nhưng trong lòng vẫn thấy hơi chùng xuống, vẫn có chút gì đó mơ hồ mất mát, giống như một cây kim nhỏ, nhè nhẹ xuyên vào vết thương lòng năm xưa, mang theo một chút đau đớn, một chút phiền muộn.
Nhớ lại khi mới về Hongkong, thân thể yếu ớt, tinh thần suy sụp, luôn có cảm giác mình sẽ không còn sống bao lâu nữa. Lúc đó chăm sóc y, an ủi y cùng cưu mang y cũng chỉ có Kha Dĩ Thăng mà thôi, bàn tay hữu lực của nam nhân kia là sức mạnh duy nhất đã chống đỡ cho y vượt qua đoạn đường đầy chông gai của cuộc đời.
Nói gì thì nói vẫn có cảm giác ấm áp trong lòng, dù hơi ấm kia chỉ như bộ y phục cũ kĩ, nhưng rốt cuộc cũng đã từng thực sự tồn tại.
Sở Tịch trôi nổi trên mặt nước một thời gian ngắn, lặng lẽ ngắm nhìn dải ngân hà trên bầu trời đêm rộng lớn, trong thâm tâm khẽ nhủ thầm: ——Nếu như người bị Trịnh Bình giết, nếu ta có thể tai qua nạn khỏi, ta nhất định sẽ báo thù cho người,…
Móng tay y mạnh mẽ găm sâu vào lòng bàn tay, mà một chút đau đớn cũng không cảm nhận được, rét lạnh đã làm tê liệt mọi cảm giác đau. Cũng không biết đã trôi nổi bao lâu, thân thể vì không ngừng gồng sức tránh bị chìm xuống mà mệt mỏi rã rời, Sở Tịch cảm thấy mình sắp chống đỡ không nồi, đột nhiên trên mặt biển không xa truyền đến tiếng động cơ, vài ánh đèn pin xuyên qua màn sương dày đặc chiếu tới.
“…Sở thiếu gia!”
“Cậu Sở!”
Sở Tịch giật mình tỉnh dậy, người kia ồn ào không chịu nổi, lại có tiếng ai đó đột ngột kêu lên: “Thấy rồi! Ở đằng này!”
Ngay sau đó tiếng động cơ từ bốn phương tám hướng tụ lại, một cây đèn chiếu vào làm Sở Tịch nhắm nghiền cả hai mắt, tiếng của Trịnh Bình từ đâu đó vọng lại, thế nhưng lộ ra không ít vui mừng: “Sở Tịch! đừng nhúc nhích, anh tới đây!”
Sở Tịch trương liễu trương khẩu, còn chưa nói gì yết hầu đã khàn khàn đau rát.
“……..Người đâu! Xuống cứu người!”
Vài tiếng người nhảy xuống nước vang lên, Sở Tịch mở trừng mắt vội bơi ra xa, Trịnh Bình nửa quì ở mũi thuyền bên cạnh, thậm chí có chút lo lắng: “Sở Tịch đừng động đậy, nước rất lạnh em sẽ chìm mất! Quay lại!”
Sở Tịch khụ khụ hai tiếng, sặc mấy ngụm nước, giọng khàn khàn hỏi: “Kha Dĩ Thăng đâu?”
“…Em còn lo cho hắn?”
“Kha Dĩ Thăng đâu?”
Trịnh Bình trốn tránh không đáp, vươn tay ra xa, lớn tiếng gọi y: “Sở Tịch quay lại! Anh thực sự sẽ không làm khó em! Anh……Anh thích em như vậy,….. Em đừng sợ, mau lên đây!”
Nếu không phải đã thấy qua gã này trở mặt như trở bàn tay, Sở Tịch sẽ không ngại ngần tin tưởng hắn——thành khẩn như vậy, thâm tình như vậy, thế mà không sang Hollywood đóng phim đúng là một tổn thất nặng nề cho nền điện ảnh thế giới.
Sở Tịch trong lòng buồn cười, trên mặt cũng hiện nét cười, nổi trên mặt nước bất động, từ xa lớn tiếng hỏi Trịnh Bình: “Anh thích tôi sao?”
Trịnh Bình không cần nghĩ ngợi gật đầu: “Thật mà, tin anh đi!”
“Được lắm,” Sở Tịch nói: “Nếu tôi chết anh làm sao bây giờ?”
Trịnh Bình khựng lại vài giây, hỏi lại: “Em hỏi làm gì?”
Sở Tịch cười lắc đầu, chẳng qua là dẻo mỏ lúc đầu, ít ra cũng nên làm bộ học thuộc mấy câu giống nhau, phải diễn đến mặt không biến sắc, tim không lạc nhịp mà nói kiểu “Anh sẽ cùng chết với em” mới hợp chuyện hợp cảnh a.
Trịnh Bình có chút sốt ruột: “Bây giờ em nói vậy có ích gì? Sở Tịch em mau lên đây, ngâm mình trong nước rất nguy hiểm.”
Sở Tịch ho khan hai tiếng, bơi ngược lại hướng thuyền nhỏ đằng kia được vài mét, lại càng nhìn rõ Trịnh Bình. Không rõ là ảo giác hay không, y cảm thấy lúc Trịnh Bình nhìn y, nét mặt đột nhiên hiện lên vẻ đau xót, y đoán là do sắc mặt mình khó coi quá thôi.
Ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, không suy nhược mới là lạ….
Sở Tịch lắc đầu cười rộ lên, mang theo ngữ điệu trêu chọc lớn tiếng gọi Trịnh Bình: “Được rồi, nếu anh cùng chết với tôi, thì tôi tin anh thực sự thích tôi! Thế nào Trịnh Bình, được không?”
Trịnh Bình lập tức mở miệng đáp ứng: “Anh với em cùng chết! Nhưng mà Sở Tịch anh xin em đấy, chúng ta sẽ không chết được, anh sẽ đối tốt với em, em đồng ý không?”
Nước biển lạnh thấu xương, Trịnh Bình nói đúng, với nhiệt độ này mà bơi sẽ khiến tay chân bị chuột rút rồi chìm nghỉm. Sở Tịch nhắm mắt, phía sau đám người cứu hộ tận tâm quên mình đã bơi càng ngày càng gần, cứ thế nhiệt tình sốt sắng, làm cho người ta không nhịn được cười.
“Trịnh tiên sinh,” Sở Tịch chậm rãi nghiêm mặt nói. “Anh đừng quên lời mình đã nói, anh muốn cùng tôi chết.”
Sau đó y hít sâu một hơi, trầm mình xuống, trong nháy mắt nước biển đã dâng lên đỉnh đầu.
Một khắc trước khi chìm xuống, y còn cảm thấy tâm tình thật thư sướng. Lâu lắm rồi chưa từng nhẹ nhõm như vậy, giống như từ bỏ toàn bộ thế giới, một thân ảnh, vạn dặm đáy biển, đau đớn thấu xương, cô độc mà tự do.