• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động này như ngầm khẳng định rằng, tuy hắn nhận hai nha hoàn này, nhưng trong mắt hắn, họ chẳng khác gì những món đồ vật. Thế là, Tạ Như Tùng nghiễm nhiên trở thành "phu quân nhà người ta" trong mắt mọi người: vừa tôn trọng thê tử, vừa không ham mê tửu sắc.

 

Hàn Triệu Vân nghiễm nhiên trở thành đối tượng ghen tị của các bà, các cô trong kinh thành. Vào những buổi tụ tập của các nữ quyến, Hàn Triệu Vân thường chia sẻ "bí quyết" đả áp tỳ thiếp, quản lý gia phu cho những người khác.

 

“Chỉ cần phu quân yêu thương và kính trọng tỷ, việc gì mà phải để ý mấy thứ đồ chơi kia chứ, đằng nào thì chúng cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay tỷ mà thôi."

 

Những lời này thường được Hàn Triệu Vân dùng để an ủi các khuê mật có phu quân nuôi phòng nhì. Nàng ta còn hay nói: "Bọn họ chỉ là quán trọ, còn tỷ mới là nhà. Quán trọ dù có tốt đến mấy, rồi cũng có ngày hắn ta sẽ quay về nhà thôi."

 

Những lời ấy của nàng khiến ai nấy cũng đều tấm tắc ngợi khen. Họ ca ngợi nàng là nữ nhân thông minh, sáng suốt và có tầm nhìn xa trông rộng.

 

Ta thật sự không hiểu nổi, tại sao một linh hồn từng sống dưới lá cờ đỏ lại có thể dễ dàng thích nghi với cuộc sống mục ruỗng, đầy rẫy những bất công này như vậy. Chẳng khác gì chuột tìm thấy được cống rãnh, cứ thế mà an nhiên sống tiếp.

 

Sau khi dọn dẹp bữa trưa cho Hàn Triệu Vân, ta đến thăm Kê Hào. Trông nàng ấy tiều tụy hơn hẳn, thường xuyên bị đau đầu, chóng mặt, mất ngủ về đêm. Ta biết, nàng ấy đã bị ngộ độc thủy ngân ở mức độ trung bình rồi.

 

Trong y học hiện đại, người ta thường dùng thuốc giải độc thủy ngân có tên là Natri 2,3-dimercaptopropan-1-sunfonat.

 

Tiếc là ở cái nơi này, đến máy móc, thiết bị y tế còn chẳng có, nói gì đến việc điều chế thuốc.

 

Ta hoàn toàn bất lực. Ta chỉ có thể mang cho Kê Hào một ít trà hoa giải độc, nhưng hiệu quả cũng chẳng thấm vào đâu.

 

Kê Hào ăn bánh, uống trà rồi cười toe toét, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện: "Cảm ơn Đông Mai tỷ, tỷ tốt với muội quá!"

 

Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, gương mặt còn non nớt và ngây thơ lắm. Mái tóc nàng khô xơ vì thiếu chất, thân hình cũng nhỏ bé. Ta hỏi nàng vì sao lại muốn trở thành tỳ thiếp thông phòng.

 

Nàng đáp: "Phụ thân muội mất sớm, một mình nương phải nuôi ba đứa em nhỏ rất vất vả. Muội muốn giúp mẫu thân trang trải cuộc sống. Làm người hầu trong phòng công tử, mỗi tháng muội có thể kiếm thêm năm trăm đồng."

 

"Muội có bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi phủ không?"

 

Nàng lắc đầu: "Muội lớn lên bên cạnh công tử, chưa từng biết cuộc sống bên ngoài phủ như thế nào. Vả lại, nếu bị bán đi, chưa chắc đã sung sướng hơn ở đây. Giờ muội đã thấy hài lòng với cuộc sống no đủ trong phủ, lại có cả Đông Mai tỷ chăm sóc nữa."

 

Nàng cười toe toét, lộ ra hàm răng không đều, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ trên đôi má gầy gò, đen sạm. Đây chính là "tỳ thiếp thông phòng tự cam hạ tiện" mà Hàn Triệu Vân vẫn hay nhắc đến.

 

Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

 

Ta từng nghĩ, nếu như thời đại này cũng có những biện pháp tránh thai hiện đại, có lẽ cuộc đời của rất nhiều cô nương đã không khổ sở đến vậy. Nhưng khi ta hỏi nhũ mẫu Ngô, liệu ngoài thuốc ra thì còn cách nào khác để tránh thai hay không,

 

Bà ta liền cười khẩy: "Ngoài chợ đầy lòng dê với bong bóng cá, nhưng có mấy nam nhân chịu dùng chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK