• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bộ phim cổ trang và tác phẩm văn nghệ thời sau khi tô vẽ thời cổ đại luôn né tránh vấn đề rủi ro sinh sản. Trong những ảo tưởng lãng mạn của văn nhân, sinh con giống như uống nước một cách đơn giản, một cái dạng chân một đứa con trai là tiêu chuẩn.

 

Nhưng trên thực tế, thời đại không có y học hiện đại hỗ trợ, tỷ lệ tử vong cao rủi ro cao mới là thường thái. Chưa kể đến cách đỡ đẻ ngu muội lạc hậu đối với sự tàn phá sản phụ.

 

Nghĩ đến những gì được học ở kiếp trước— Đôi khi chữa lành, thường xuyên giúp đỡ, luôn luôn an ủi. Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y người trước mắt. Nỗi ân hận vì không cứu được Kê Hào luôn như hình với bóng, xuất hiện trong mỗi giấc mơ của ta.

 

Chỉ mong từ nay về sau, không còn ân hận nào nữa. Đêm nay đặc biệt dài. Lúc trời sắp sáng, tiếng khóc của trẻ con xé tan sự tĩnh mịch.

 

"Chúc mừng ngươi, là một tiểu thiên kim."

 

Nữ nhân trên giường sinh từ từ mở mắt, nở nụ cười yếu ớt: "Đa tạ cô nương đã cứu ta."

 

Ta kiệt sức, thấy nàng bình an, cuối cùng cũng có vài phần an ủi. Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa vang vọng khắp trời. Một đội nhân mã từ sườn núi đến đỉnh núi phi nhanh đến.

 

Người đông lại mặc giáp trụ, không giống như sơn phỉ. Đợi đến khi đến gần, vừa vặn nhìn rõ. Con ngựa dẫn đầu ta nhận ra, là Bôn Tiêu. Người trên lưng ngựa, là vị đại ca thị vệ mà ta từng gặp ở chuồng ngựa. Hoặc, chính xác hơn mà nói, là Thành Quốc Công thế tử, Ân Dật.

 

Người kia đang hô lớn: "Phụng chỉ tiễu phỉ! Kẻ nào ngoan cố chống cự g.i.ế.c không tha!"

 

Ta đứng trong đống đổ nát bị lửa lớn nhuộm đỏ, ôm đứa trẻ sơ sinh, toàn thân chật vật, nghênh đón ánh bình minh vừa đến.

 

Khi xuống núi, ta biết được người sản phụ mà mình đã cứu là Lâm Giang Hầu phu nhân, Lư thị.

 

Nàng ta cảm kích nắm lấy tay ta: "Cô nương đã cứu mạng hai mẫu tử ta, có nguyện ý theo ta về phủ không? Nhất định sẽ có hậu tạ."

 

Ta nói thẳng thân thế của mình ở Tạ gia. Triều đại này trốn nô lệ hậu quả rất nghiêm trọng. Nàng ta cười: "Có gì khó, lát nữa sai người đến là được."

 

Ta nghĩ, nếu thực sự có thể nhân cơ hội này rời khỏi Tạ phủ, đối với ta mà nói quả thực là một cơ hội khác. Trong lòng nhen nhóm hy vọng.

 

Lư phu nhân không nuốt lời. Hai ngày sau, Lâm Giang Hầu phủ phái người đến cửa. Trong phòng chính, quản sự ma ma nâng lễ tạ hậu hĩnh, nói rõ ý định.

 

"Đông Mai cô nương y thuật cao minh, phu nhân nhà ta muốn mời cô nương đến phủ làm phủ y, chăm sóc sức khỏe."

 

Một hành động nghĩa hiệp của một tỳ nữ, khiến Tạ phủ có được tiếng thơm. Tạ phu nhân cũng vui vẻ làm một việc thuận nước đẩy thuyền. Thế nhưng Hàn Triệu Vân nghe rõ sự tình đầu đuôi sau, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh.

 

"Vốn dĩ chỉ là một nha đầu, đưa cho quý phủ cũng là xong. Hỏng thì hỏng ở chỗ nha đầu này tay chân không sạch sẽ, đưa ra ngoài sẽ làm tổn hại thể diện Tạ gia ta."

 

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều ngẩn người. Ta thực sự không ngờ tới, nàng ta không những không chịu thả ta, còn muốn hủy hoại danh tiếng của ta.

 

Lời đã nói đến nước này, quản sự ma ma cũng không tiện dây dưa, chỉ có thể đành chịu. Lúc rời đi, bà ta có chút đồng cảm nhìn ta một cái: "Vốn dĩ muốn vì cô nương mưu một thân tự do, nhưng đáng tiếc lão thân bất tài, đây là hai trăm lượng bạc là lễ tạ mà phu nhân nhà ta tặng cho cô nương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK