• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Tạ Như Tùng tỏ vẻ thèm thuồng ta, đã khiến nàng ta không vui. Nàng ta sẽ không làm khó phu quân, mà chỉ đổ lỗi cho ta.

 

Thu Cúc phía sau lộ vẻ không đành lòng nói: “Tiểu thư hà tất phải để ý đến nàng ta, cứ để nàng ta đến chỗ Ngô ma ma lĩnh phạt là xong."

 

Nàng đỡ người trước mắt ngồi xuống, đưa chén trà ấm nóng, khẽ khàng khuyên vài câu. Rồi liếc mắt nhìn ta, ý bảo ta mau lui xuống.

 

Đến buổi tối, Thu Cúc đưa đến cao tiêu sưng tan huyết ứ.

 

"Ngươi đến phòng cô gia hầu hạ đi, tiểu thư trong lòng không thoải mái, có đánh mắng vài câu cũng là thường, ai bảo chúng ta là phận nô tài, ngươi nghĩ thoáng chút là được."

 

Trong ánh đèn lờ mờ, nàng ấy xoa thuốc cho ta, trong mắt tràn đầy thương hại. Trong lòng biết rõ hôm nay chỉ là khởi đầu. Về sau những ngày ta bị giày vò chắc chắn không thể thiếu.

 

Nhưng cũng chỉ có thể tự an ủi như vậy.

 

Chúng ta là những thứ thậm chí còn không được coi là người này, vận mệnh không nằm trong tay mình. Vận mệnh của Kê Hào đã sớm chứng minh, thuận theo cái thời thế ăn thịt người cũng không thể khiến mình như cá gặp nước.

 

Thay vì sống như những xác c.h.ế.t di động, chi bằng cùng nhau xuống địa ngục.

 

Ban đêm, ta đến chuồng ngựa. Màn đêm dần buông xuống, con ngựa màu đỏ sẫm nhẹ nhàng vẫy đuôi đắm mình trong ánh trăng, trông rất đẹp. Cái bụng này, hẳn là đã ít nhất năm tháng rồi.

 

Ta dùng cỏ khô cho nó ăn để lấy lòng, nhưng nó dường như không thích người lạ, nghển cổ không thèm để ý đến ta. Cho đến khi ta nhìn thấy vết thương rỉ m.á.u trên chân nó.

 

Cái này ta làm được. Rửa bằng nước muối sinh lý, thêm cồn khử trùng, rồi dùng vải gạc băng lại. Tuy nói điều kiện thiếu thốn, nhưng bình thường vẫn giứ thói quen chuẩn bị hộp cứu thương dự phòng, vẫn có chỗ dùng.

 

Hai ngày sau quay lại xem, vết thương đã kết vảy. Có được chút giao tình này, khi ta lấy nước tiểu của nó, nó cũng không bài xích nữa.

 

"Vết thương của Bôn Tiêu bôi thuốc nhiều ngày không thấy khỏi, ngươi đã làm cách nào vậy?"

 

Giọng nói trong trẻo từ phía sau vang lên.

 

Là một thanh niên phong thần tuấn dật, một thân hắc sắc kính trang, phóng khoáng bất phàm.

 

Tạ phủ tạm trú thân quyến quý khách rất nhiều, nghe đồn có mấy vị công tử cực kỳ yêu ngựa, tọa kỵ đều có người chuyên môn chăm sóc.

 

Xuất hiện ở chuồng ngựa, trừ mã phu trong phủ, chính là hộ vệ trông nom ngựa.

 

Ta tiếp tục bận rộn: "Vết thương không rửa sạch trực tiếp lấy dược thảo băng bó sẽ bị nhiễm trùng. Dùng rượu cất khử trùng, chỉ cần bảo đảm vết thương sạch sẽ khô ráo, tự nó sẽ lành."

 

Chức năng tự lành của sinh mệnh rất mạnh mẽ, thuốc tiêu viêm thời sau cũng chỉ là phụ trợ.

 

"Cách này thật là mới lạ, ngươi học từ đâu vậy?"

 

Ta đem băng vải buộc xong, thắt một cái nút. Sau đó đứng dậy, hướng người trước mắt cười nói: "Cái này ngươi không cần phải hỏi thăm, ta tặng ngươi chút rượu thuốc, vị đại ca thị vệ có thể cho ta chút tiện lợi không? Về sau đem nước tiểu của con ngựa này cho ta?"

 

Hắn bị cái yêu cầu kỳ lạ này chọc cười: "Ngươi muốn nước tiểu ngựa làm gì?"

 

Ta nói: "Bí mật."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK