Không phải là người hay gây phiền toái, có nỗi khổ, có động lực cũng có năng lực, chỉ một lòng hướng tới mục tiêu báo thù, đôi lúc sẽ phun ra tâm tình của độc giả.
Ví dụ như lúc nam chính thụ không biết tung tích, nam chính công sốt ruột đến mức đấm vào tường.
Phó Hàm sẽ nói: “Phá hư của công là vi phạm pháp luật.”
Ví dụ như lúc vai chính công phát hiện ra cha mình chính là kẻ đầu sỏ trong vụ tai nạn của Phó Hàm, nhịn đau nói: “Cháu sẽ nói chuyện với ông ấy.”
Phó Hàm: “Còn nói chuyện gì nữa, gọi công an luôn đi.”
Sở dĩ Du Từ Ngữ đọc cuốn tiểu thuyết này là vì có nhân vật trùng với tên cậu, đọc thử một chút thì bị cuốn theo lúc nào không hay. Có lúc Du Tử Ngữ không chịu nổi hai nam chính vì tình yêu mà hành xử như bị thiểu năng nên không nhịn được mà mắng, để rồi lật đến trang sau phát hiện Phó Hàm cũng nghĩ y như mình. Thế là vừa cười to vừa ủng hộ nhiệt liệt.
Ông anh này đúng thiệt là khắc tinh của cái cặp đạo đức giả này!
Cho nên có thể nói Phó Hàm là nhân vật duy nhất mà Du Tử Ngữ thấy thuận mắt.
Bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy hắn, cậu cảm thấy từ ‘thuận mắt’ không còn đủ để hình dung.
Phó Hàm thực sự rất đẹp trai.
Dù đang mặc đồ của bệnh viện, người cắm một đống dây nhợ thì gương mặt Phó Hàm vẫn đúng chuẩn mỹ nam với lông mày lưỡi kiếm, mũi cao và đôi môi mỏng. Sắc mặt tái nhợt làm giảm đi khí chất anh tuấn của hắn, đồng thời cũng khắc họa sâu sắc vẻ đẹp khiến người ta tiếc nuối.
Chỉ nằm yên một chỗ đã đẹp như vậy thì lúc đứng lên còn đẹp tới mức nào nữa đây.
Sau khi Du Tử Ngữ xuyên vào, người đầu tiên cậu nhìn thấy là vai chính công với mái tóc vuốt ngược, phong cách ăn mặc như một con chó học đòi làm người, còn ra vẻ thâm tình nói xin lỗi, nghĩ lại liền thấy buồn nôn.
Du Tử Ngữ hồi tưởng lại đống văn tả nam chính công, cảm thấy có lẽ gu của tác giả có vấn đề.
Tới lúc thấy Phó Hàm, cậu mới biết hóa ra tác giả cũng không có mù hoàn toàn.
Nhờ ngòi bút tài hoa mà Phó Hàm được khắc họa như một soái ca đích thực, xứng đáng được viết thêm ba trang nữa chỉ để miêu tả vẻ đẹp này.
Du Tử Ngữ đã có hảo cảm với thiết lập nhân vật của Phó Hàm từ sớm cho nên vừa thấy bản 3D liền rớt xuống hố.
Nếu không thì nhiệt tình kêu ‘chồng’ làm gì chứ.
Vệ sĩ nghe không nổi nữa, ngắt lời Du Tử Ngữ, “Cậu ổn chưa? Ông Ân sắp tới rồi.”
Ông Ân trong miệng vệ sĩ tên đầy đủ là Ân Hiểu Húc, là chú của Phó Hàm.
Hai năm nay Ân Hiểu Húc vẫn luôn tìm kiếm hung thủ đã hãm hại em gái và cháu trai của mình. Mỗi khi tra ra được cái gì đó, ông sẽ đến tận bên giường Phó Hàm để nói chuyện, hi vọng có thể đánh thức anh bằng lòng căm thù.
Trước khi Phó Hàm tỉnh lại, Ân Hiểu Húc và Phó Tuần luôn đấu đá lẫn nhau. Vì không có chứng cứ phạm tội, Ân Hiểu Hàm chỉ có thể làm mặt lạnh ở thương trường, lúc nhận được thư mời dự tiệc đính hôn thì trực tiếp xé nát luôn.
Xé thì xé nhưng ông vẫn đồng ý cho Phó Lệ Phàm dẫn nguyên chủ đến thăm bệnh.
Suy nghĩ của ông rất đơn giản: Tôi có thể không dự tiệc đính hôn, nhưng hai người vẫn phải tôn trọng người làm trưởng bối như Phó Hàm.
Nhưng không ngờ Du Tử Ngữ lại một mình tới đây và thổ lộ tâm tình với Phó Hàm.
Chắc Ân Hiểu Húc càng không vừa mắt cậu rồi nhỉ?
Trực giác của Du Tử Ngữ cho biết mình sắp bị ăn mắng rồi, bèn quay đầu hỏi người nọ, “Khi nào ông ấy đến?”
“Chắc là sắp rồi.” Trên mặt vệ sĩ nọ tràn đầy biểu cảm chán ghét, không nhịn được mà châm chọc, “Cậu tỏ tình tận một tiếng.”
Du Tử Ngữ bỗng xấu hổ nhưng chỉ lộ ra vẻ tươi cười, “Chịu thôi, tôi không cầm lòng được.”
Vệ sĩ: …
Bộ dạng trông rất nho nhã mà sao mặt lại dày như thế chứ.
Du Tử Ngữ nói thêm, “Nếu anh có nhu cầu tỏ tình thì có thể tìm tôi, tôi dạy là bao hiểu luôn.”
Đối phương có chút cảm động, ho khan một tiếng, “Việc đó nói sau.”
Không qua bao lâu, Ân Hiểu Húc rốt cuộc cũng tới.
Ông nghe nói Phó Tuần phái một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch qua đây thăm bệnh, không đoán ra là chiêu trò gì bèn dặn dò vệ sĩ canh chừng cẩn thận. Sau khi giải quyết công việc ở công ty xong liền hùng hổ đi qua đây.
Thời điểm đứng trước cửa phòng bệnh, ông thấy một bóng dáng đáng thương đang quỳ gối bên mép giường níu lấy góc chăn của Phó Hàm.
Ân Hiểu Húc:???
Du Tử Ngữ sốt ruột nên đột ngột đứng lên, suýt chút thì ngã, “Chào chú (*) ạ.”
(*) Ân Hiểu Húc là chú (đằng ngoại) của chú (Phó Hàm) của Du Tử Ngữ nên đáng ra xưng hô là ông nhưng anh Du tự cho mình là chồng của chú Phó luôn -> sẽ xưng là chú – cháu giống anh Phó.
Đứng còn chưa vững đã vội vàng chào hỏi.
Ân Hiểu Húc chỉ cảm thấy Du Tử Ngữ cực kỳ chướng mắt, trào phúng đáp lời, “Đừng cố lôi kéo làm quen, tôi và nhà Phó Tuần không có quan hệ gì cả.”
Du Tử Ngữ cười đến chói mắt, “Vừa hay cháu cũng không có quan hệ gì với bọn họ ạ.”
Ân Hiểu Húc: …
“Chú ngồi xuống trước đi ạ. Chú có muốn uống gì không?”
“Cậu có bệnh à?” Ân Hiểu Húc trừng mắt, “Không quen không biết tự nhiên lại tiếp đón tôi?”
Du Tử Ngữ bị mắng cũng không tức giận, chỉ ngoan ngoãn giải thích, “Cháu không bệnh, cháu sẽ nỗ lực trở thành người nhà của chú ạ.”
“…Hả?”
Du Tử Ngữ nâng tay lên, dùng cử chỉ cung kính hướng tay về phía Phó Hàm trên giường, “Cháu tới xem chồng cháu ạ.”
Ân Hiểu Húc vẫn không tin tưởng cậu nhưng khá hài lòng với cử chỉ ban nãy – Du Tử Ngữ không trực tiếp chỉ vào Phó Hàm, rất lễ phép.
Chẳng qua cách xưng hô có chút không đúng.
“Chồng?” Ân Hiểu Húc nhíu mày, “Phó Hàm là chồng cậu từ bao giờ?”
Du Tử Ngữ thành thật đáp, “Còn chưa thành ạ vì cháu đã theo đuổi được đâu.”
“…”
Ân Hiểu Húc nhìn biểu tình đứng đắn trên gương mặt đối phương, nhất thời không biết đầu óc ai có vấn đề.
Vệ sĩ đúng lúc nói, “Cậu ta tới tỏ tình. Tôi có quay lại video và đã gửi qua điện thoại của ngài rồi ạ.”
Ân Hiểu Húc hừ một tiếng, lấy điện thoại ra xem video.
Trong video chính là Du Tử Ngữ quỳ gối bên giường bệnh nói không ngừng, toàn là những lời buồn nôn.
Ân Hiểu Húc nhíu mày xem hết, liếc mắt nhìn diễn viên họ Du nọ.
Du Tử Ngữ cũng cau mày.
Ân Hiểu Húc thấy thế thì châm chọc, “Sao thế? Không nghe nổi nữa à?”
“Vâng.”
“Ha, cũng biết tự lượng sức mình đấy.”
Ai ngờ Du Tử Ngữ nghiêm túc đáp, “Đúng vậy, cháu nói chưa đủ tốt. Cháu sẽ cố gắng nghiên cứu thêm và quay lại lần sau với bản nháp trước ạ.”
Ân Hiểu Húc: …
Con mẹ nó còn có lần sau à.
Du Tử Ngữ bị trừng mắt cũng không cảm thấy xấu hổ, cậu tươi cười rồi lớn mật nhìn lại đối phương, “Chỗ nào làm chú mất hứng ạ? Chú thấy có điểm không ổn sao? Cháu có thể sửa.”
“Không có cái gì tốt cả!” Ân Hiểu Húc đột nhiên đứng lên, tiến lại gần, “Tôi sẽ không mắc mưu đâu! Phó Lệ Phàm vừa chạy mất thì cậu lập tức đến tìm Phó Hàm, hai người thông đồng diễn trò phải không?!”
Du Tử Ngữ không sợ chút nào, cao giọng đáp lại, “Không phải, cháu thích Phó Hàm từ rất lâu rồi!”
Âm thành to lớn vang dội nhưng cơ thể gầy yếu lại phát run.
Vóc dáng của Du Tử Ngữ không lùn, cậu cao một mét tám nhưng thịt lại dồn hết lên mặt, trông núng na núng nính như con nít.
Một mình Ân Tiểu Húc cũng có thể quật ngã tám người như vậy, khí thế vang dội nói, “Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao? Phó Hàm sẽ tin sao?”
Ân Hiểu Húc chỉ về phía giường bệnh.
Du Tử Ngữ đi qua xem, đột nhiên đôi mắt sáng lên, vui sướng reo, “Anh ấy cử động rồi!”
“Cái gì?” Ân Hiểu Húc quay đầu lại nhìn.
Trên giường bệnh, Phó Hàm vẫn nằm đó nhưng ngón tay bên hông lại cử động khiến cái kẹp trên ống dây rung lên.
Ân Hiểu Húc kích động, nhào qua hét lên, “Phó Hàm! Cháu nghe được tiếng chú phải không??”
Phó Hàm không đáp lại và sự dao động của ống dây cũng từ từ dừng lại.
Ân Hiểu Húc thất vọng, quay đầu hỏi vệ sĩ, “Cậu có thấy không? Phó Hàm vừa động đậy phải không??”
“Vâng ạ.” Vệ sĩ đáp, “Để tôi gọi bác sĩ đến.”
Dù nghe được đáp án mình mong muốn nhưng Ân Hiểu Húc vẫn không thể nào cao hứng được. Ông hy vọng được tận mắt nhìn thấy Phó Hàm cử động, dù chỉ là nhúc nhích ngón tay thôi cũng thấy thỏa mãn rồi.
Du Tử Ngữ khiêng ghế dựa qua, đề nghị, “Chú ơi, Phó Hàm động đậy lúc chúng ta đang nói chuyện nên cháu nghĩ chúng ta nên tiếp…”
“Không rảnh!” Ân Hiểu Húc quan sát Phó Hàm, “Không lẽ là tình trạng của nó tệ đi?”
Du Tử Ngữ bị quát cũng không sợ, cả gan đáp, “Không đâu ạ. Cháu có tra tài liệu rồi, trạng thái này được gọi là…”
“Suỵt! Nó cử động nữa rồi.” Ân Hiểu Húc ngắt lời.
Du Tử Ngữ đi qua xem, cũng thấy được ngón tay Phó Hàm hết co rồi duỗi, tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước. Tuy nhiên động tác này rất khẽ, chỉ tầm năm giây rồi biến mất, hắn lại trở về trạng thái ngủ đông.
Cậu đợi một lát rồi đẩy ghế dựa lên phía trước, “Chú ơi hay chú ngồi xuống trước đi ạ?”
“Phiền chết mất!” Ân Hiểu Húc mắng.
Du Tử Ngữ chớp chớp mắt, “Chồng cháu lại cử động rồi ạ.”
“Hả?” Ân Hiểu Húc chửi một nửa liền dừng lại, quay đầu nhìn Phó Hàm.
Quả thật anh vừa cử động, cái ống run lên kịch liệt hơn so với lúc nãy.
Du Tử Ngữ thấy thế thì cả gan suy đoán, “Chỉ cần cháu nói chuyện thì anh ấy sẽ cử động đấy ạ.”
Ân Hiểu Húc cũng phát hiện ra điểm này, “Cậu nói lại thử xem.”
Du Tử Ngữ há mồm, “Chồng ơi, anh nghe em với chú nói chuyện không? Mọi người đều muốn biết nếu anh có thể nghe được thì cử động một chút đi. Xin anh đó, nếu anh không động thì chú sẽ giết em mất.”
Ân Hiểu Húc: …
Nói thì cứ nói đi, mắc gì phải lợi dụng tư thù cá nhân vào câu chuyện.
Phó Hàm cũng nể tình, lúc Du Tử Ngữ nói thì cử động một tí. Chẳng hạn như lúc này đây, dù ngón tay không nhúc nhích nhưng tròng mắt đảo qua lại bên trong khiến lông mi cũng rung rung theo.
Ân Hiểu Húc mừng như điên, “Có phản ứng rồi! Phó Hàm muốn tỉnh lại rồi!”
Bác sĩ tiến lại xem xét một phen cũng nói, “Đây là dấu hiệu tốt. Về sau nên nói chuyện nhiều hơn với bệnh nhân và cổ vũ anh ấy cử động tay chân. Như thế sẽ có lợi cho việc hồi phục ý thức và xác suất tỉnh lại cũng nhiều hơn.”
Ân Hiểu Húc trầm ngâm nhìn Du Tử Ngữ.
Du Tử Ngữ chủ động nói, “Cháu rảnh lắm, nếu chú đồng ý thì ngày nào cháu cũng đến bầu bạn với chồng cháu ạ.”
Ân Hiểu Húc tự vấn một chút, sau đó gật đầu, “Được.”
—
Sau khi thành công nhận được sự tín nhiệm của Ân Hiểu Húc, Du Tử Ngữ vẫn còn một vấn đề phiền phức phải giải quyết.
Cậu muốn đến nhà họ Phó một chuyến.
Nhà Phó Tuần giữ giấy tờ cá nhân cùng hành lý của cậu, ngoài ra còn có bùa hộ mạng của cậu.
Nguyên chủ đã đụng vào điện thoại của Phó Tuần một lần. Mặc dù phát hiện ra chân tướng vụ tai nạn xe hơi năm đó nhưng bởi vì chịu ơn nuôi dưỡng của Phó Tuần mười sáu năm cộng thêm cậu của lúc đó đang si tình với tra công Phó Lệ Phàm, tất nhiên sẽ không phản bội ông ta mà còn ngoan ngoãn giữ bí mật.
Phó Tuần rất hài lòng với người con dâu nuôi từ bé này, nhưng trong lòng ông vẫn có khúc mắc. Vì vậy sau khi nguyên chủ bị từ hôn, ông ta nhanh chóng xuống tay với nguyên chủ, sau đó ngụy trang cái chết và làm giả di thư, sắp xếp thành một vụ tự sát. Nếu Phó Tuần không phải do được nam chính thánh mẫu khuyên đi tự thú thì sẽ không ai nghĩ nguyên chủ là bị hại chết.
Du Tử Ngữ không muốn số mệnh của mình giống như nguyên chủ, đành phải cố gắng giữ mạng.
Cách tốt nhất để tự bảo vệ bản thân chính là đi báo cảnh sát. Tuy nhiên, dù có đi báo cảnh sát thì cũng chẳng có chứng cứ gì, rất khó để lật ngược lại vụ án. Theo nguyên tác, lúc nguyên chủ biết được chứng cứ chỉ được miêu tả bằng một đống dấu chấm vì tác giả lười viết, cuối cùng truyện đi theo hướng nam chính khuyên bảo Phó Tuần tự thú và thế là đã lấp xong cái hố này rồi.
Du Tử Ngữ không đợi được đến ngày đó, bèn gửi gắm hy vọng vào quyền nhật ký của nguyên chủ.
Nhưng trở về đó một mình thì quá nguy hiểm.
Du Tử Ngữ thử hỏi, “Chú ơi, chú có thể giúp cháu dọn ra khỏi nhà họ Phó được không ạ?”
Ân Hiểu Húc sảng khoái đáp ứng, “Được, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu.”
Thấy ông dễ nói chuyện như vậy, Du Tử Ngữ bèn xin xỏ thêm, “Cháu sợ Phó Tuần sẽ ngăn cản cháu, cháu đi cùng với vệ sĩ được không ạ?”
“Không đến mức đó chứ?” Ân Hiểu Húc khinh thường, “Tới cả Phó Lệ Phàm cũng không cần cậu thì Phó Tuần giữ cậu làm gì? Có khi ông ta còn hận không thể nhanh chóng vứt bỏ cậu đi nữa là.”
Lời này của ông rất khó nghe, đến nỗi vệ sĩ đứng bên cạnh cũng phải nhíu mày.
Mặc dù nghe chói tai nhưng Du Tử Ngữ vẫn nhịn xuống, ra vẻ khó xử, “Dù gì cháu cũng đã sống ở đó mười sáu năm rồi. Bây giờ đột nhiên dọn đi như vậy thì ông ta hẳn cũng khó có thể chấp nhận được, có khi còn nổi giận…”
“Thật ư?” Ân Hiểu Húc cảm thấy thích thú, “Được rồi, để tôi đi với cậu, xem xem ông ta tức như thế nào.”
Thế là bọn họ đến nhà Phó Tuần.
Du Tử Ngữ vừa xuống xe đã thấy Phó Tuần và Vạn Tuệ Tĩnh tiến đến.
Phó Tuần đi đằng trước, nhìn thấy cậu thì bước chân chậm lại, “Sao cậu ta lại trở về?”
Vạn Tuệ Tĩnh bước nhanh đến trước mặt Du Tử Ngữ, “Tiểu Ngữ, con về rồi à?”
Nhưng vừa trông thấy Ân Hiểu Húc đứng đằng sau, bà nháy mắt thu lại nụ cười, “Sao con lại đi chung với ông ta?”
Phó Tuần đã không còn giả vờ nhàn nhã như trước, mặt mày tức khắc trầm xuống, “Ông làm gì ở đây vậy Ân Hiểu Húc?”
Ân Hiểu Húc cười, “Có gì đâu, tôi đưa Tiểu Ngữ về ấy mà.”
Phó Tuần nhíu mày, quay sang Du Tử Ngữ lạnh giọng hỏi lại, “Chuyện này là sao?”
Mắt thấy ông ta tức đến bộ râu cũng dựng ngược lên, trong lòng Du Tử Ngữ như được trăng rọi sáng nhưng vẫn giả ngu nói, “Anh trai, anh đừng dữ dằn với chú như vậy.”
Chỉ với một câu nói của cậu, lực sát thương mang tới như vừa kích nổ hai quả bom.
Quả nhiên Phó Tuần không phụ sự kỳ vọng mà tức điên lên, “Anh trai?! Cậu gọi bậy bạ cái gì thế hả??? Đúng ra phải theo Phó Lệ Phàm gọi tôi là ba! Còn ông ta là họ hàng của Phó Hàm, không có quan hệ gì với nhà chúng ta cả, ai cho cậu kêu chú!?”
Du Tử Ngữ vô tội nói, “Nhưng mà em gọi theo chồng em mà.”
Phó Tuần sửng sốt, “Chồng?”
Cậu gật đầu, trịnh trọng đáp, “Đúng vậy, chồng em là Phó Hàm nên gọi là anh trai không sai được đâu.”
Ân Hiểu Húc vui sướng nhìn người khác gặp chuyện, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa, “Đúng vậy, tôi đã cho chúng nó đính hôn rồi. Sau này nó chính là em trai của hai người, không sai vào đâu được.”
Nuôi con dâu từ bé mười mấy năm, bỗng nhiên bây giờ nó lại yêu đứa em trai mà mình ghét, đã thế còn ngang hàng với mình. Phó Tuần hít thở không thông, che ngực lui về sau và ngã phịch xuống đất.