Ân Hiểu Húc thở phào nhẹ nhõm, đối với Du Tử Ngữ càng vừa lòng hơn, “Không tồi, vẫn là cậu có cách trị. Phó Tuần dạo này cứ gọi điện thoại suốt, tôi thấy phiền chết đi được. Tôi phải đi tra xem ai dám lép xép tuyền tin cho ông ta mới được.”
Du Tử Ngữ đang sửa lại hộp cơm, tính leng keng vang lên.
“Hửm?” Ân Hiểu Húc híp mắt, “Có khi nào là cậu truyền tin ra không?”
Du Tử Ngữ nóng nảy, “Không phải cháu! Nếu như cháu có liên hệ với ông ta thì cả đời này cháu sẽ không được ăn bánh rán cháo quẩy nữa!”
Ân Hiểu Húc: “…” Hảo lời thề.
“Chú.” Phó Hàm bỗng nhiên lên tiếng, “Cháu tin em ấy.”
Giọng anh khàn khàn, phát âm cũng chưa được hoàn chỉnh nhưng có thể nghe ra được sự tín nhiệm dành cho Du Tử Ngữ.
Du Tử Ngữ mừng rỡ nhảy cẫng lên, “Chồng thật tốt! Em biết anh sẽ tin em mà! Mỗi ngày em đều túc trực bên cạnh anh, tuyệt đối si tình, sao có thể phản bội anh được. Anh có nhớ rõ những lời em nói không? Em nói …”
Lại bắt đầu lải nhải.
Phó Hàm cau mày, sắc mặt khẽ thay đổi. “Đi ra ngoài.”
Du Tử Ngữ ngây người, “A?”
“Nói cậu đi ra ngoài.” Ân Hiểu Húc nói, ‘Hai chú cháu tôi có chuyện cần bàn, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó đi. Đúng rồi, tốt nhất là cậu nói được làm được đấy, không được bép xép ở ngoài, xem ông già này có chém chết cậu hay không.”
Ân Hiểu Húc bình thường nói chuyện hay vòng vo, giả vờ, giọng điệu từ tốn ung dung, nhưng lúc này ngữ khí của ông hung dữ, bộ dạng lại nghiến răng nghiến lợi, giơ nắm đấm lên, có ý muốn làm ông lão chốn giang hồ.
Du Tử Ngữ sợ đến mức giật mình đưa tay lên thề thốt, “Được, cháu tuyệt đối sẽ không nói bậy đâu ạ! Đến cái rắm cháu cũng sẽ không phóng ra ngoài đâu, chỉ ở trong này thôi.”
Ý tứ là người bên ngoài không nghe thấy nhưng không có nghĩa là cậu sẽ giữ bí mật.
Ân Hiểu Húc muốn mắng vài câu nhưng cậu đã sớm chuồn đi, còn cẩn thận đóng cửa phòng.
“Hừ.” Du Tử Ngữ một hơi chạy đến cuối hành lang mới thở phào nhẹ nhõm, “Thật hung dữ. Quả nhiên là người từng trong giới giang hồ …”
Tương truyền, Ân Hiểu Húc từng là thanh niên lăn lộn nơi phố phường. Sở dĩ có được ngày hôm nay đều nhờ vào việc em gái mình là Ân Hiểu Nguyệt gả vào nhà giàu. Ân Hiểu Nguyệt lúc còn trẻ đã lên xe hoa với tỷ phú Phó Vân Phong hơn mình ba mươi tuổi, rất được cưng chiều nên tìm cách hỗ trợ cho anh trai mình, khiến ông trở thành “doanh nhân nổi tiếng”.
Thân phận thay đổi, Ân Hiểu Húc cũng điều chỉnh lại lời nói và cách cư xử thô lỗ trước kia, nhất là khi đối mặt người nhà họ Phó.
Du Tử Ngữ cảm thấy lý do ông ấy không nhận điện thoại của Phó Tuần là do nguyên nhân này, không phải không có cách đối phó mà là ông đã quen giả vờ trước mặt nhà họ Phó, không muốn lộ ra dáng vẻ nóng nảy thô lỗ trước mặt Phó Tuần.
Ân Hiểu Húc cũng không tồi, chịu đựng được đến cuối mới lộ ra vẻ dữ tợn như thế. Du Tử Ngữ nhớ tới còn có chút sợ.
Chờ ông ấy trở về chắc mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút chăng?
Du Tử Ngữ nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ tối rồi, là thời điểm chuẩn bị ăn cơm tối. Ân Hiểu Húc ăn uống xa hoa đã quen, chín mươi phần trăm sẽ không ăn cơm bệnh viện.
Du Tử Ngữ ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang chờ. Hàng ghế này bị ngăn cách với sảnh qua bình phong, vì vậy Du Tử Ngữ lập tức nghe được tiếng ồn ào, “Tại sao tôi không được gặp Phó Hàm! Tôi là anh của nó! Mấy người là ai chứ! Tránh ra!”
“Hửm?” Du Tử Ngữ ghé mắt vào khe hở giữa của bình phong, nhìn thấy Phó Tuần cãi nhau với với nhân viên ở quầy thăm khám.
Y tá nói với Phó Tuần đang vô duyên vô cơ gây rối, “Ông Ân là người giám hộ hợp pháp của bệnh nhân, không có sự cho phép của ông ấy không ai được vào.”
“Việc đó là tòa phán bậy! Tôi không có liên quan gì đến vụ tai nạn xe, tại sao lại bị cướp quyền giám hộ? Ân Hiểu Húc chỉ là chú của Phó Hàm, dùng thủ đoạn mới cướp được quyền giám hộ.”
“Tôi không rành lắm về phán quyết của tòa. Tôi chỉ theo quy định mà làm việc thôi. Nếu như ông muốn đi vào thì hỏi ông Ân một tiếng đi.”
Phó Tuần nghe vậy thì nhìn thoáng qua mấy người vệ sĩ gần đó. Một đám người to cao cường tráng uy nghiêm vững vàng đứng canh ở đó như một bức tường.
Phó Tuần thở dài, lộ vẻ buồn rầu. Có lẽ tự hỏi sao không tiếp tục giành quyền giám hộ chăng? Du Tử Ngữ dựa theo cốt truyện mà phỏng đoán.
Sau khi xảy ra tai nạn, Phó Tuần bắt đầu đóng vai anh em thân thiết, muốn làm người giám hộ của Phó Hàm. Một khi đã trở thành người giám hộ, ông ta có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận anh, sau đó bởi vì “Không chăm sóc cẩn thận” mà làm Phó Hàm tử vong. Cha mẹ Phó Hàm đều không còn, Phó Tuần là người thân có huyết thống gần nhất, tranh thủ quyền giám hộ rất có lợi.
Nhưng Ân Hiểu Húc lại nhảy vào, không chỉ lấy ra chứng cứ tình cảm chú cháu thân thiết sâu nặng ra, mà còn nói ra việc Phó Tuần đã bị cảnh sát điều tra về việc này. Tòa thấy hợp lý, quyết định trao quyền giám hộ cho Ân Hiểu Húc. Sau đó, Phó Tuần nghe nói cơ hội Phó Hàm tỉnh lại gần như bằng không, cũng không thiết tha với quyền giám hộ nữa.
Lúc đó thấy nhẹ nhõm, bây giờ lại thấy mệt.
Ai biết Phó Hàm sẽ tỉnh lại đâu? Bây giờ thì hay rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy khó khăn.
Phó Tuần càng nghĩ càng gấp, đổi cách khác, “Tôi không gặp được Phó Hàm nhưng có thể gặp Du Tử Ngữ không?”
“Người này không phải là nhân viên của bệnh viện chúng tôi. Phiền ông tự liên hệ với cậu ta.”
“Nó ở bên trong mà!” Phó Tuần đập bàn, chỉ vào khu vực sau bình phong.
Y tá vô cảm nói, “Mong ông bình tĩnh lại.”
Vệ sĩ của Ân Hiểu Húc thấy tình hình không ổn, bèn tiến lên.
“Ha ha, tôi cũng có vệ sĩ đấy.” Phó Tuần cười lạnh một tiếng, kêu người lên. Hai bên vệ sĩ lập tức cự nự nhau. Một lát sau, Phó Tuần chú ý đến thời gian, hỏi, “Thời gian thăm bệnh còn nửa tiếng nữa phải không?”
Y tá không thích ông ta nhưng vẫn theo quy định mà trả lời, “Đúng vậy.”
Phó Tuần gật đầu, bỗng nhiên hướng về khu phòng bệnh. Vệ sĩ của Ân Hiểu Húc lập tức chặn lại.
“Ai da!” Phó Tuần ngồi xuống đất ăn vạ, “Các cậu sao có thể đẩy tôi. Tuổi lớn rồi xương cốt cũng giòn cả, té một cái là không chịu nổi đâu!”
Đám vệ sĩ nghe vậy thì sợ, không dám xông lên nữa, đành lùi về phía sau.
Y tá ngược lại không sợ, tiến lên nâng ông ta dậy, “Ông bị đụng ở đâu, tôi khám cho.”
“Không cần!” Phó Tuần đẩy đối phương ra, tức giận nói, “Kêu Du Tử Ngữ tới đây!”
Y tá nọ không nghĩ đến lực tay của ông ta mạnh đến vậy, cánh tay không may bị đánh trúng.
Du Tử Ngữ tức giận. Y tá kia là bạn tốt của cậu đó, thường ngày hay chỉ cậu xung quanh bệnh viện có quán nào ngon, là một chị gái nhỏ tốt tính!
Cậu nhịn không được nữa, xông ra, “Nè! Mắc cái đếch gì mà đánh người ta!”
Phó Tuần cười, “Quả nhiên cậu ở đây.”
Du Tử Ngữ nhìn cánh tay của chị y tá nọ ửng đỏ một mảng to, tức giận, “Ông còn dám đánh người, mau xin lỗi đi!”
Phó Tuần đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, không nhanh không chậm nói, “Phó Hàm sao rồi?”
Du Tử Ngữ giả điếc, bắt đầu phun nước bọt, “Ông bị điếc à mà không nghe tôi nói? Thật đáng thương, mới năm mươi tuổi đã bị điếc, chắc vì vậy nên mới ăn vạ ở đây để kiếm tiền điều trị nhỉ? Tôi có thể chẩn bệnh cho ông luôn đó, không chỉ điếc tai mà đầu óc còn teo như trái nho. Ông còn không gan không phổi, trong bụng chỉ có một đường duy nhất từ miệng xuống đại tràng, mỗi ngày ăn xong đều đi phun lên người khác …”
Tốc độ nói của Du Tử Ngữ nhanh, mồm miệng lại đầy sức lực.
Phó Tuần bị chửi đến sửng sốt, chờ lúc lấy được phản ứng thì nổi khùng, “Cậu nói ai đấy! Sao mà nói năng khó nghe như vậy!”
Du Tử Ngữ cười hì hì, “Bởi vì tôi không có gia giáo đó. Ủa khoan, hình như ông là người dạy tôi nhỉ?”
Phó Tuần hận nhất chính là ba chữ “không gia giáo”: con trai đào hôn, con dâu nuôi từ bé chạy trốn, bao nhiêu người trong tối ngoài sáng đều nói ông ta không biết cách dạy con.
“Nói bậy! Tôi với cậu không có quan hệ!”
Du Tử Ngữ chính là chờ những lời này, “Vậy ông còn không đi?”
Phó Tuần ngây ngẩn cả người, chỉ vào Du Tử Ngữ, “Cậu … sao lại thành thế này?”
“Ông không cần chỉ trỏ lung tung.” Du Tử Ngữ không khách khí mà vỗ lên tay của ông ta, “Đừng nghĩ đến việc tống tiền tôi. Tôi chẳng có tiền bạc gì đâu, nếu muốn thì nằm sẵn vào quan tài chờ lấy tiền ở dưới đi.”
Phó Tuần liều lĩnh đến mấy cũng không chọc qua được cái mặt dày như tường thành của Du Tử Ngữ. Nếu đã vậy, ông ta đành chửi sảng khoái, “Tôi còn lâu mới vào quan tài, tôi khinh! Phó Hàm sẽ đuổi cậu đi nhanh thôi, cậu tưởng cậu sẽ bám được nó bao lâu?”
Du Tử Ngữ bình tĩnh đáp, “Dù ~ sao ~ cũng ~ lâu ~ hơn ~ ông ~.”
Âm cuối được kéo dài ra, nghe có vẻ trào phúng.
Phó Tuần tức đến điên người, định chửi lại thì đã nghe y tá ở cạnh nói, “Là Cục cảnh sát phải không? Tôi gọi từ bệnh viện A …”
“Bỏ đi.” Phó Tuần sợ nhất chính là bị báo cảnh sát, trừng mắt nhìn Du Tử Ngữ rồi rời đi.
Du Tử Ngữ thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái với y tá.
Đối phương cười, bỏ điện thoại xuống, “Thật ra tôi không quay số, chỉ muốn dọa … Í?”
Vừa đặt điện thoại xuống nó đã vang lên.
Y tá thu lại nụ cười, nhận điện thoại, sau đó nói với Du Tử Ngữ, “Ông Ân cho gọi cậu.”
—–
Bên ngoài ầm ĩ không ồn đến phòng bệnh, nhưng hai chú cháu Ân Hiểu Húc vẫn luôn theo dõi động tĩnh qua camera.
Thông qua màn hình, bọn họ thấy Du Tử Ngữ đuổi Phó Tuần đi như thế nào. Ân Hiểu Húc xem xong, đắc ý nói, “Thấy thế nào, thằng nhóc này cũng không tệ lắm nhỉ? Người chú tìm tới đấy.”
Phó Hàm không đáp.
Ân Hiểu Húc nói tiếp, “Chú đã tra nhiều lần lắm rồi, ngoại trừ người có chút ngốc, ham ăn, nói nhiều thì cũng không có điểm khả nghi nào, có thể tin tưởng. Nhân viên y tế chung quy cũng là người ngoài, không tiện nói việc riêng. Nhưng Du Tử Ngữ xém chút là thành người của Phó gia, hiện tại lại chăm sóc cháu lâu như vậy, giữ lại cũng được.”
Phó Hàm nhíu mày, nói ra ý tứ của mình, “Cậu ta ồn quá.”
Ân Hiểu Hàm cũng cau mày, “Vậy cháu thích kiểu như thế nào?”
Phó Hàm nói không nên lời. Anh ngủ say hai năm, số người tiếp xúc rất ít, đầu lại mơ hồ choáng váng. Bây giờ kêu anh nói ra dạng người mình thích, chỉ có thể là Du Tử Ngữ – người anh thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại.
Chắc là anh chưa phục hồi hoàn toàn nên mới có thể nghĩ như vậy.
Ngoại hình của Du Tử Ngữ có thể mê hoặc người khác. Lúc cậu không mở miệng, bộ dáng xinh đẹp kia quả thực đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Phó Hàm.
Nhưng lớn lên đẹp có ích gì? Nói lắm như thế.
Phó Hàm không muốn giữ lại Du Tử Ngữ, muốn từ chối ý của ông chú, nhưng do chưa hồi phục hoàn toàn nên phải cần thời gian anh mới có thể nói ra câu từ hoàn chỉnh được.
Ân Hiểu Húc không có kiên nhẫn, chờ hai phút thì chịu không nỗi, “Cháu cũng không biết mình thích cái gì! Như vậy đi, để Du Tử Ngữ ở lại đây, sau này đổi ý thì liên lạc với chú.”
Xem ra ông chú này không muốn chăm sóc anh rồi.
Phó Hàm hiểu được hàm ý bên trong, liếc xéo qua, cười như không cười.
Đối diện với ánh mắt của Phó Hàm, Ân Hiểu Húc run một chút. Phó Hàm hiện tại còn yếu, nói cũng không được lưu loát, sao lại có ánh mắt như thế này chứ?
Ân Hiểu Húc làm ngơ, chỉ biết bản thân ông không muốn dây dưa nữa, “Quyết định như vậy đi, chú kêu Du Tử Ngữ vào đây.”
Du Tử Ngữ rất nhanh đã tới, vừa vào cửa đã chạy vèo đến giường bệnh, “Chồng ơi ~ em tới rồi ~”
“Này.” Ân Hiểu Húc nói, “Tôi kêu cậu lại đây! Làm ngơ ông già này hả?”
Du Tử Ngữ đứng yên, ngoan ngoãn giải thích, “Không có ạ, cháu chỉ là nhớ chồng cháu quá thôi.”
Ân Hiểu Húc không muốn nghe lời sến súa, “Quên đi, nói việc chính, khi nào cậu khai giảng?”
“Tuần sau ạ.”
“Sao lại sớm như vậy?”
Du Tử Ngữ hiếm khi thở dài, “Năm hai đi quân sự trước ….”
Quân sự? Vậy càng dễ xin nghỉ.
Ân Hiểu Húc cao hứng, “Đừng đi, ở đây chăm sóc Phó Hàm.”
“Thật ạ?” Du Tử Ngữ hai mắt phát sáng, được voi đòi tiên, “Xin nghỉ phiền lắm, hay mình bảo lưu luôn đi ạ.”
Phó Hàm chậc một tiếng. Thân là học sinh giỏi nghiêm túc chăm chỉ, anh không quen nhìn thói đời lừa lọc để được nghỉ học.
Du Tử Ngữ thấy Phó Hàm ghét bỏ mình, rưng rưng nói, “Chồng ơi em chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc anh thôi mà. Tạm nghỉ học một năm không sao đâu, em sẽ tự học, chỉ cần trở lại trường là có thể theo kịp rồi.”
“Tự học?” Ân Hiểu Húc buồn cười, “Là kiểu tự học trốn vào nhà vệ sinh đọc sách, ra ngoài thì khóc lóc đó hả?”
Du Tử Ngữ chớp mắt, “Sao chú biết được ạ?”
Ân Hiểu Húc: “….” Toang, cái miệng hại cái thân.
Phó Hàm cũng tò mò, im lặng đánh giá Ân HIểu Húc.
Ân Hiểu Húc bị hai đôi mắt nhìn chòng chọc, không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, “Tôi thử cậu đấy! Quả nhiên cậu không chăm chỉ đọc sách. Như vậy không ổn. Cậu tạm thời cứ xin nghỉ một tháng đi, xem Phó Hàm như thế nào rồi tính tiếp.”
“Một tháng …” Du Tử Ngữ hưng phấn, “Yeah! Cháu có thể ở bên chồng cháu một tháng.”
Du Tử Ngữ vui vẻ nhảy nhót trong phòng bệnh.
Phó Hàm cảm thấy ầm ĩ, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười của Du Tử Ngữ lông mày lại giãn ra.
Xem ra cậu rất vui. Đôi mắt cong tít lại thành hình trăng khuyết, vẻ mặt tươi tắn, hai cái má ú dồn lại để lộ lúm đồng tiền, mềm mại ngọt ngào. Tay chân quơ tứ tung nhìn không đẹp lắm nhưng biểu lộ được tính tình của cậu, là một thằng nhóc đáng yêu.
Có thể vui đến như vậy, xem ra Du Tử Ngữ thật sự muốn chăm sóc anh.
Phó Hàm nhìn nhìn, khóe môi khẽ cong lên.
Ở bên kia, Du Tử Ngữ nhảy mệt rồi thì ngừng lại, trong lòng vẫn còn hoan hô.
Một tháng đó!
Chờ cậu trở về thì kì quân sự cũng xong rôi!
Lần này ông đây hời quá đi mất!