Tên gốc: Bị nam chủ từ hôn sau gả cho hắn thúc
Thể loại: Xuyên sách, hào môn thế gia, chủ thụ, niên thượng, sảng văn, 1v1, bối cảnh cho phép kết hôn đồng tính, HE.
Thiết lập: Nói nhiều đáng yêu thụ x bề ngoài lạnh lùng bên trong gào thét ‘em người yêu dễ thương xỉu’ daddy công
Bìa: Em gái đáng iu xinh đẹp giấu tên
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Văn án
Sau khi xuyên vào thế giới tiểu thuyết, Du Tử Ngữ lại có thể mục kích cảnh từ hôn ngay hiện trường, mà cậu lại chính là một nhân vật trong vở tuồng đó.
Nhìn xem nhìn xem, vai chính thụ vẻ mặt đau khổ cỡ nào, nhẫn nhục cỡ nào, cứ thế mà rời đi với bộ dáng thê lương, khiến người nhìn mà thương kia
Vai chính công trong lòng không thể nhịn được, không nỡ nhìn người yêu đau đớn, thế nên ngay lập tức đuổi theo, không quan tâm nhân vật đính hôn chính thức cùng mình đang ở ngay bên cạnh,
Du Tử Ngữ bị vai chính công bỏ rơi, hứng chịu hàng loạt ánh mắt thương cảm của khách khứa tại buổi tiệc đính hôn, coi như cũng được trải nghiệm cảm giác con dâu hào môn đáng thương một lần.
Mẹ chồng hụt khóc sướt mướt, “Thật sự xin lỗi, chúng ta đáng ra không nên coi cháu như con dâu nuôi từ bé.”
Cha chồng hụt thở dài một hơi, “Tình cảm không thể miễn cưỡng. Cháu thích nó, cũng không thể-”
Du Tử Ngữ ngắt lời, “Ai nói tôi thích hắn ta?”
Mọi người:???
Du Tử Ngữ chỉ muốn làm cá mặn*, vì thế chạy đến bệnh viện tìm người chú đang hôn mê bất tỉnh của nam chính công để trở thành người giám hộ.
*cá mặn: thích nhàn hạ.
“Chú, à không, chồng ơi, người em thích là chồng đó!”
Mọi người cho rằng Du Tử Ngữ điên rồi, chỉ vì muốn ở lại Phó gia mà treo người trên một cái cây mãi không nở hoa.
Nhưng Du Tử Ngữ lại cảm thấy bản thân mình rất thông minh là đằng khác.
Chú Phó Hàm này rất nhanh sẽ tỉnh lại, trở thành nhân vật duy nhất có thể sánh bước cùng nam chính công chống lại boss phản diện.
“Chồng ơi, thời tiết hôm nay tốt lắm. Em vừa mua bánh rán cùng cháo quẩy, thêm ba cái trứng, còn có…”
“Chồng ơi, em vừa bảo hộ lý thay khăn trải giường màu hồng, để ở đầu giường ý.”
“Chồng ơi, cơm bệnh viện khó ăn quá nên em vừa gọi cơm hộp rồi, đừng ghim em nha.”
“Chồng…”
Du Tử Ngữ phát huy triệt để thiên phú lảm nhảm của mình, tận tình khua môi múa mép, chỉ mong để lại ấn tượng với Phó Hàm.
——
Phó Hàm có ấn tượng rất sâu sắc.
Đếm ngược mười bảy ngày trước khi tỉnh lại, anh nghe hết một cái thực đơn cháo quẩy bánh rán.
Đếm ngược mười hai ngày trước khi tỉnh lại, ở đầu giường của anh có thêm cái ga giường màu hồng nhạt.
Đếm ngược sáu ngày trước khi tỉnh lại, anh ngửi được mùi vị của nồi lẩu cay.
Vào ngày tỉnh lại…
Phó Hàm mở to mắt, trước tiên nhìn về phía thằng nhóc lảm nhảm làm anh phiền đến mức phải tỉnh lại.
Nhóc con ánh mắt tinh ranh, mỉm cười ngọt ngào, “Chồng tỉnh rồi!”
Phó Hàm nhíu mày, không sửa xưng hô kia mà chỉ đáp, “Ừ.”
Thằng nhóc nhiều chuyện của anh đáng yêu thật đấy.
—–
Sau đó, tra công từ hôn xong thì mang theo chân ái về nhà, phát hiện Du Tử Ngữ đang ngồi trên bàn cơm nhà mình.
Tra công: “Chúng ta đã chia tay rồi, cậu không nên có mặt ở đây.”
Du Tử Ngữ bấu víu chặt chẽ tay Phó Hàm, “Chồng ơi, nó muốn đuổi em.”
Phó Hàm lạnh mặt, tức giận mắng tra công, “Con nói chuyện với trưởng bối kiểu gì thế?”
Tra công: …?