Beta: Kaori0kawa
Bất tri bất giác, người trước mắt đã thay đổi, dù đã là người thầy dạy y từ khi y còn nhỏ tới lớn cũng không thể nào hiểu được suy nghĩ của y.
Hắn rũ mắt, mặc kệ Chiêm Lệ nói gì, vũ nhục hắn thế nào, Tần Nặc vẫn cứ lặng im đắm chìm trong thế giới của mình.
Nói đi, cậu cứ nói thỏa thích đi, nói xong rồi, có thể thả tôi được rồi chứ hả?
Trong lòng Tần Nặc nghĩ vậy.
Có lẽ phát hiện Tần Nặc thất thần, Chiêm Lệ nhíu mày: “Sao nào, ngay cả một câu cũng không muốn nói với tôi hay sao?”
Tần Nặc giương mắt nhìn Chiêm Lệ một chút, lắc đầu: “Chiêm Lệ, cậu cũng không còn là thằng nhóc nữa rồi, thả tôi đi đi … Cậu còn trẻ như thế, muốn đối tượng thế nào cũng có mà.”
“Ha, nói nghe hay thật nha! ‘Thả tôi’, lúc trước khi anh tới trêu chọc tôi sao không nghĩ là sẽ có ngày hôm nay đi?” Chiêm Lệ hung tợn nhìn chằm chằm Tần Nặc.
Tần Nặc xoa xoa cổ tay đã bị Chiêm Lệ bóp bầm tím, đưa tay mở cửa xe.
Lúc này, Chiêm Lệ không có ngăn cản hắn.
Gúc mắc giữa hai người họ quá phức tạp, thầy và trò, vốn phải có mối quan hệ dạy và học, nhưng bọn họ lại phát triển vượt qua cả rào cản cấm kỵ luôn rồi.
Là do thầy dạy không tốt? Hay do trò quá chủ kiến?
Hay là, chỉ đơn giản bất tri bất giác bị đối phương hấp dẫn ….
Tần Nặc không có xe, tuy hắn là giảng viên đại học, nhưng nghề này tiền lương cũng không cao, mà hắn đã lớn tuổi, cũng không tiện đi làm gia sư dạy kèm tại nhà nữa, mà mỗi tháng ngoại trừ tiền thuê nhà ra, còn phải đóng mấy khoản học phí cho con nữa. Tần Điển học ở nhà trẻ tốt nhất thành phố này, vì để cho con mình tiếp nhận được nền giáo dục tốt nhất, Tần Nặc không tiếc mặt mũi khi cầu khẩn người bạn học đại học chung với mình đang làm trong cơ quan nhà nước.
Người yêu, hắn đã bỏ lỡ rồi.
Sự nghiệp thì bất ôn bất hỏa.
Tần Nặc mơ hồ mà sống mấy năm qua, chỉ có một hy vọng duy nhất, chính là con trai mình.
Nghĩ đến động tác thần thái luôn tỏ ra nét khả ái của Tần Điển, Tần Nặc đang ngồi trên xe buýt không tự chủ mà cười cười, khiến cô gái đang ngồi bên cạnh hắn, cũng phải đỏ mặt.
Ngay khi Tần Nặc tới được nhà trẻ, thì lại được báo rằng con trai hắn đã được người khác đón đi.
Bị người ta đón? Là ai đón?
Tần Nặc thiếu chút nữa ngất đi!
Bộ cô giáo nhà trẻ không có nhìn người à? Ngày nào người tới đón Tần Điển cũng là Tần Nặc hắn mà! Uổng công hắn tốn nhiều tiền suốt bao năm qua, không cần mặt mũi để con mình vào được nhà trẻ này, thế mà quản lý cái kiểu gì thế này?
“Tần tiên sinh bình tĩnh một chút!” Có lẽ cô giáo chú ý thấy Tần Nặc đang tức giận, liền vội vã giải thích. “Khi đưa Điển Điển đi, vị tiên sinh kia có đăng ký với chúng tôi, không phải là người bán trẻ nhỏ. Với lại người đó còn có tin nhắn của anh, tôi xem qua dãy số, đúng thật là của anh.”
Trời ơi! Chiêm Lệ khi còn học cấp ba đã có thể sử dụng bất kì phần mềm hacker nào để có thể giả mạo số điện thoại để nhắn tin đó, có biết không hả?
Thế nhưng, biết Tần Điển là bị Chiêm Lệ bắt đi, Tần Nặc cũng có chút an tâm!
“Sau này, trừ tôi ra, đừng để bất kì ai mang Điển Điển đi!” Tần Nặc nghiêm túc nói với cô giáo giữ trẻ.
Cô giáo liên tục gật đầu.
Rời khỏi nhà trẻ, Tần Nặc có chút mê man.
Rất hiển nhiên, Tần Điển hiện tại ở trong tay Chiêm Lệ, hắn không lo lắng Chiêm Lệ sẽ phát hiện người cha thật sự của Tần Điển là ai, hắn chỉ lo lắng Chiêm Lệ sẽ làm tổn thương đến Tần Điển mà thôi.