Beta: Kaori0kawa
Tần Nặc thay áo ngủ, mở máy tính bắt đầu soạn bài, ngày mai cần phải giảng 《Cổ văn quan chỉ 》, hắn phải giữ được phong cách của mình, không thể khiến bài giảng quá khô khan. Đương nhiên, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên ở bên bàn vang lên.
Trời ạ … Kỳ thực hắn cũng không thích để điện thoại ngay bên bàn làm việc, bởi vì … nó sẽ khiến màn hình run run, cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Thành thật mà nói, tất cả những chuyện mà hắn trải qua hôm nay khiến hắn không thể nào tiêu hóa nổi.
Nhìn dãy số lạ, Tần Nặc mang tâm tình không tốt bắt máy.
“A lô?”
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ không bắt máy chứ?” Thanh âm quen thuộc truyền đến bên tai.
“Chiêm Lệ …” Tần Nặc thật muốn đảo ngược thời gian, nếu có thể, hắn thật đúng là không muốn nhận điện thoại của Chiêm Lệ.
A … Có thể là, không phải là không muốn, mà là không thể.
Hắn và y đã hết rồi, bọn họ đều có cuộc sống riêng, mặc dù Điển Điển là con của Chiêm Lệ, nhưng thật tình Tần Nặc không muốn có bất kì quan hệ nào cùng với Chiêm gia.
“Sao rồi, Điển Điển ngủ à?”
“Chiêm Lệ, tôi hy vọng cậu đừng làm gì ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng tôi nữa.” Tần Nặc đưa đường nhìn từ bản PPT trên màn ảnh máy vi tính sang chỗ khác.
“Ảnh hưởng? Anh định nghĩa nó thế nào vậy? Lẽ nào do tôi tặng nó một ít quà, đưa nó đi chơi, là ảnh hưởng sao?” Chiêm Lệ cười nhạt một chút. “Thầy Tần yêu dấu của tôi ơi, anh đừng nói còn tưởng tôi có ý đồ gì với anh đó nha? Chẳng qua là tôi thấy Điển Điển dễ thương mà thôi, lẽ nào bình thường anh cũng sẽ đề phòng học trò của mình như thế à? Ha ha! Không cần tự luyến tới mức đó chứ?”
Kỳ thực, Tần Nặc cũng nghĩ tới là do bản thân mình thần kinh quá nhạy cảm, thế nhưng, tất cả những chuyện liên quan tới Chiêm Lệ hay là Tần Điển, dù giết lầm nghìn lần cũng thề không bỏ sót 1 cái nào!
“Tôi cũng không biết là bản thân mình nghĩ nhiều hay không, tôi chỉ có thể nói, những chuyện tốt mà cậu làm với Điển Điển … tôi rất cảm kích, thế nhưng không hy vọng cậu sẽ làm nhiều hơn nữa, nên dừng ở đây đi!”
“Dừng ở đây? 4 năm trước anh cũng nói với tôi như vậy đó!”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ gặp lại, lần đầu tiên nghiêm túc như vậy đối diện vấn đề này.
4 năm trước.
Chia biệt …
Tần Nặc hít sâu một hơi, ép buộc mình trấn định, để giọng của mình băng lãnh một ít: “Đúng vậy, thật vui khi cậu còn nhớ rõ.”
“Thế nhưng tôi không vui!” Thanh âm của Chiêm Lệ nghe rất nóng lòng. “Thầy Tần! Đúng vậy, anh không có nghĩ nhiều! Là do tôi như cũ cứ nghĩ tới anh! Anh thật không cách nào biết được đâu! 4 năm qua, bao nhiêu đêm, tôi đều dựa vào bài giảng đã từng được anh ghi âm trước đây mà thủ dâm.”
“Chiêm … Chiêm Lệ …” Thanh âm của Tần Nặc run lên.
“Thầy Tần! Anh khiến em yêu anh, đồng thời cho em biết được rất rất nhiều lần đầu tiên! Nhưng anh lại tàn nhẫn đến như vậy … Cư nhiên lại vứt bỏ em?”
Mặc dù Tần Nặc biết Chiêm Lệ hôm nay đã không còn là đứa nhóc đang trốn trong ngực anh khóc nhè, nhưng không thể không nói hồi ức thật là mạnh mẽ. Mấy năm qua, so với Chiêm Lệ luôn sải bước đi về phía trước, thì thế giới của Tần Nặc rất trống rỗng … Không … Không thể nói là trống rỗng, chỉ có thể nói, Tần Nặc cứ đứng mãi tại chỗ, dùng tri thức của hắn giáo dục ra một nhóm rồi một nhóm trò, đồng thời nuôi Tần Điển lớn lên.
Thế giới của hắn và Chiêm Lệ, đã tách biệt rồi.
Thế nhưng, khi nghe thấy Chiêm Lệ dùng loại giọng nói này nói, theo thói quen, Tần Nặc tránh không được tình yêu thương trổi dậy.
“Thầy Tần, anh biết không? Em ở nước ngoài rất không tốt! Ở trường dạy ngoại ngữ căn bản không đủ dùng! Mấy tên ngoại quốc kia luôn kỳ thị em! Em mỗi ngày mỗi ngày đều không vui!”
“Chiêm Lệ …”
“Cuối cùng em suy nghĩ, 4 năm trước, anh đối vốt với em như vậy, muốn em có tiền đồ … vì vậy, em liều mạng nỗ lực, nghĩ rằng chỉ cần nổi bật, anh sẽ để em tiếp tục ở bên cạnh anh …. Thế nhưng! Không nghĩ tới, 4 năm, anh cả con cũng có luôn rồi! Haha … Điều này khiến cho em nghĩ toàn bộ nỗ lực của em đều rất buồn cười!”
“Chiêm Lệ! Đừng nghĩ vậy mà! Tôi nghe nói cậu đã lấy được MBA của thương học viện kinh tế Stanford, bây giờ cậu thật sự rất tuyệt.”
“Vậy anh có thể trở về bên cạnh em không?”
“Cái này … Không thể nào …” Chiêm Lệ không biết, mỗi một câu nào của y đều khiến hắn dao động. Nhưng Tần Nặc cũng biết rõ, mình và Chiêm Lệ đã không còn là người của cùng 1 thế giới, mối liên hệ duy nhất giữa hắn và y hiện tại, chỉ có 1 Tần Điển.