Thẩm Lan Hiểu đi đường loạng choạng, cũng không có thấy rõ người tới, đâm vào người kia.
Trên đầu đau xót, người nhất thời ngã về phía sau.
Hai đầu gối còn chưa chạm xuống đất, eo thon của cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt.
Sau đó thân thể của cô không tự chủ được dựa vào phía trước, dán lên trên lồng ngực bằng phẳng cường tráng.
Một mùi hương cà phê nhàn nhạt đập vào mặt, quanh quẩn ở chóp mũi của cô.
Âu phục được cắt xén tỉ mỉ, có một cảm giác mềm mại và sang trọng.
Thẩm Lan Hiểu bị dọa sợ, hơi ngẩng đầu lên, chạm phải một gương mặt cực kỳ tuấn tú.
Gò má góc cạnh, sống mũi rất cao, chiếc cằm hơi hếch lên cùng môi mỏng khẽ cong, cho thấy một khí chất cao cao tại thượng.
Chẳng qua là, gương mặt này, người này, anh không phải là! Lông mày anh tuấn của người nọ hơi nhíu lại, anh rất không thích bị người đụng chạm.
Mới vừa có một nhân viên phục vụ không biết sống chết vô tình đổ cà phê lên trên người anh, anh còn đang mang một đám lửa giận không có chỗ phát tiết đâyy.
Chỉ có lòng tốt đỡ cô một cái mà thôi, không ngờ người phụ nữ này lại dám nhân cơ hội đụng vào trong ngực anh.
Tự tìm cái chết!"Vị tiểu thư này, cô đụng đau tôi.
"Anh giận dữ mở miệng, cúi đầu thấy gương mặt kinh hoàng của cô, trong nháy mắt sững sốt.
"Ồ, là cô.
"Lời còn chưa nói hết, tổng giám đốc Ngô đã vọt ra.
"Cậu Vũ.
"Người đàn ông vốn đang căm hận không dứt, sau khi thấy người đàn ông này kia thì lập tức trở nên nịnh hót lấy lòng.
"Ngô Tuấn Kỳ, đã lâu không gặp.
"Anh ta ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn dật lộ ra một tia nhàn nhạt hời hợt.
"Cậu Vũ, thật là xin lỗi cậu, người phụ nữ này không hiểu quy củ, chạy đến đụng phải cậu.
"Ngô Tuấn Kỳ cười xòa, lại hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Lan Hiểu một cái.
Mới vừa nói xong, người phụ nữ trong ngực bỗng nhiên rên lên một tiếng.
Rượu mạnh và thuốc giống như lửa đốt cháy tất cả lý trí của cô.
Cô được cứu rồi, ít nhất không phải rơi vào trong tay Ngô Tuấn Kỳ, mà là anh.
.
Danh Sách Chương: