Quét dọn xong xuôi văn phòng rồi lại bắt đầu dọn dẹp sang gian phòng nghỉ và phòng tắm.
Phòng tắm cùng nhà vệ sinh là cùng một phòng, dùng một tấm rèm để che phòng tắm.
Lau khô buồng vệ sinh được một lúc sau, Thẩm Lan Hiểu ở trong lòng thầm mắng chửi Vũ Tĩnh Hi.
Cô vừa định đứng dậy, bỗng toàn thân mất hết sức lực, cảm thấy mệt mỏi.
Cô tính dựa mình vào bồn tắm nghỉ ngơi một lát, kết quả lại ngủ quên lúc nào không hay.
Một giờ đồng hồ trôi qua, vừa đúng lúc Vũ Tĩnh Hi đến văn phòng.
Bên trong vẫn như cũ im lặng như tờ, phòng vệ sinh thì đã được lau dọn sạch sẽ.
Trong phòng vẫn như cũ không có bóng dáng của Thẩm Lan Hiểu, anh ở bên ngoài kêu hai tiếng, không có người đáp lại.
“Chết tiệt, lại lười biếng nữa rồi.
”Buồng vệ sinh bị khóa lại nhưng chìa khóa vẫn trong người anh, Vũ Tĩnh Hi dùng chìa khóa mở cửa, cảm thấy có chút muốn giải quyết.
Kéo tầm màn qua một nửa, vừa vặn che đi tầm mắt của anh.
Vũ Tĩnh Hi bật đèn, đứng ở bồn cầu trước mặt, đem Vũ Tĩnh Hi nhỏ thả ra! !.
Thẩm Lan Hiểu ngủ không sâu cho nên khi đèn vừa bật lên, cô liền mơ mơ màng màng mở mắt.
Nghe được gian ngoài có tiếng động, cô bộ mặt đầy ngơ ngác kéo rèm cửa qua một chút thì nhìn thấy một người trẻ tuổi với khuôn mặt tuấn tú đi đến, kéo khóa xuống! Cô tỉnh cả ngủ, kinh ngạc nhìn anh đang nhắm mắt lại đi! tiểu ~ nước tiểu.
Hơn nữa, có lẽ là bởi vì mới vừa tỉnh dậy, đầu óc chưa hoạt động bình thường, ánh mắt của cô, tập trung dừng ở cậu nhỏ của Vũ Tĩnh Hi!.
.
Nước tiểu tới một nửa, Vũ Tĩnh Hi hình như cũng cảm giác được có sự có mặt của một ánh mắt khác đang nhìn anh.
Đôi mắt nửa mở, quay đầu vừa thấy, bồn tắm bên cạnh là một thân hình nhỏ nhắn, trắng nõn.
Đặt dưới mái tóc đen, một đôi mắt quyến rũ đang nhìn chằm chằm vào cậu bé của Vũ Tĩnh Hi.
Không biết là do phản ứng của não hay là do thần kinh bị kích thích.
“Hửm” một tiếng, Vũ Tĩnh Hi bỗng nhiên không muốn đi tiểu nữa.
Anh vẫn còn nắm bảo bối của mình, ngây ngốc nhìn về phía bồn tắm, đồng thời cô gái trẻ cũng đang ngơ ngác nhìn anh!.
Danh Sách Chương: