“Vũ Tĩnh Hi, anh…”Thẩm Lan Hiểu trải qua chuyện này bao giờ đâu.
Cơ thể bị anh hôn đến mềm mại yếu ớt, căn bản không còn sức lực để đẩy anh ra.
Không nghĩ tới, bàn tay Vũ Tĩnh Hi từ sau lưng cô dần dần tiến đến trước ngực cô, bất chợt anh bị cô dùng hết lực đẩy mạnh ra.
Hơn nữa, trong mắt anh đam mê tình dục và dục vọng vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, ngoài trừ một chút kinh ngạc thì vẫn còn đâu đó sự rối bối.
Sao lại thế này, là cô, cô cố tình câu dẫn anh sao??Chắc là gần đây bận rộn quá nhiều công việc, tốn nhiều sức lực, vừa nhìn thấy động vật giống cái, vừa nghĩ tới…Vũ Tĩnh Hi giật mình hoảng sợ, trời ơi.
.
Sao anh có thể, đối với cái kiểu trang điểm vừa thổ lại vừa tục này, còn là một người phụ nữ không vâng lời lại có dục vọng, muốn anh phạm sai lầm lần nữa hay sao?“Hừ!”Anh tức muốn hộc máu, nhớ tới quần, anh nhanh chóng mặc lại đàng hoàng.
Biểu cảm trên mặt giống như thấy quỷ vậy, anh quay đầu đi ra ngoài.
“Rầm” một tiếng.
Lúc này Thẩm Lan Hiểu mới từ trong sự khiếp sợ phục hồi lại tinh thần.
Cái gì vừa mới xảy ra! Cô đang nằm mơ sao.
.
Vũ Tĩnh Hi, không chỉ có bị cô nhìn thấy hết, hơn nữa cưỡng hôn cô.
Buổi tối 8 giờ rưỡi, “Mùng 7 tháng 7”.
Trên ghế sô pha bọc da nằm giữa dãy hoa Tử Đằng, Vũ Tĩnh Hi đang xoay xoay ly rượu trong tay, nhấp một ngụm rượu, trên mặt toàn là phiền não.
Sao lại thế này, sao lại bị người phụ nữ đó nhìn thấy! Rồi sau đó, anh còn cưỡng hôn cô.
.
hôn cái loại phụ nữ này.
Chẳng lẽ, anh thật sự đã động lòng với người phụ nữ này rồi sao! Bằng không, tại sao khi nhìn thấy khóe môi trong veo của cô anh lại muốn tiến thêm một bước nữa…“Này, cậu ấy bị làm sao vậy” bên cạnh anh ấy, Nhiếp Bách Khải nhỏ giọng hỏi Mạc Vũ Hàn.
“Cậu ấy có vẻ dạo này tâm trạng không tốt lắm, hôm qua vẫn còn đang rất vui vẻ mà sao hôm nay lại như thế?”“Nhìn qua, chắc là đang trong trạng thái tình yêu rồi.
” Mạc Vũ Hàn cười nói.
“Này anh đẹp trai, có gì vui không thể chia sẻ với chúng tôi được sao? ”.
Danh Sách Chương: