Vào một buổi chiều của tuần lễ sau đó, Hứa Luật sắp xếp hành lý, ngồi xe lửa đến thành phố Tân.
Rời khỏi nhà ga, trời đã sẩm tối, ánh đèn loe loét, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy người bạn thân Cố Sênh.
Cố Sênh là con gái phương Bắc, dáng người cao gầy hơn so với các cô gái phương Nam. Cô mặc chiếc đầm màu đỏ, khoác chiếc áo khoác lửng màu đen, đôi giày cao gót màu bạc. Cả người tựa vào cửa xe hơi, đôi chân thon dài gợi cảm khiến bao người qua đường phải đưa mắt trộm nhìn.
“Này, người đẹp, có hẹn sao?”
Cố Sênh liếc một cái sắc lẹm: “Hẹn cái đầu anh!”, thanh âm không che giấu tâm trạng đang mất kiên nhẫn, muốn tống cái tên đàn ông ‘thứ n’ này tránh xa khỏi tầm mắt cô. Câu trả lời khó nghe như vậy thì có cho tiền anh ta cũng không dám lại gần.
Vừa quay đầu nhìn lại đã trông thấy dáng vẻ tươi cười của Hứa Luật, cô ta nuốt toàn bộ lời nói khó nghe vào miệng.
“Sênh! Tớ đến rồi!”
Hứa Luật đặt hành lý xuống nền đất, tiến lên ôm lấy Cố Sênh.
Cố Sênh dở khóc dở cười ôm chầm lấy cô bạn thân: “Tiểu quỷ! Chào mừng đến với thành phố Tân. Nào mau lên xe, chị đây đưa ‘em’ đi mở mang tầm mắt.” Cố Sênh nhấc hành lý nhét vào khoang sau.
Tướng mạo Cố Sênh thật mê người, là loại phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, nếu nói khó nghe, cô ta phảng phất dáng dấp của hồ ly tinh, nhưng ở chung lâu ngày mới biết người phụ nữ này mang đậm tính cách đặc trưng của phụ nữ phương Bắc, cởi mở, vui vẻ, ẩn dấu nét hiền lành và thiện lương.
Tân Thành là thành phố biển, tính theo âm lịch, tháng này là mùa cua. Cố Sênh đưa Hứa Luật đến một nhà hàng khá có tiếng trong thành phố Tân.
“Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, hôm nay chị đây mời!”, Cố Sênh gọi trước mấy món cua đặc sản của nhà hàng như: Cà ri cua, Bánh gạch cua, Cua rang muối, rồi sau đó mới đưa thực đơn cho Hứa Luật. Hứa Luật khách sáo chỉ gọi thêm vài ba món.
Nhà hàng phục vụ khá nhanh, trong phút chốc bữa tiệc cua thịnh soạn đầy đủ sắc hương mỹ vị khiến Hứa Luật chảy nước miếng.
Hứa Luật thích ăn cua từ nhỏ, ăn bao nhiêu cũng không biết chán: “Tớ chọn thời gian này đến Tân Thành quả là chính xác!”
Hai người bạn thân hơn nửa năm không gặp, ngồi tán gẫu với nhau tình hình gần đây. Chuyện công việc của Hứa Luật Cố Sênh đã nghe nói sơ sơ nhưng hôm nay mới biết được tường tận đầu đuôi câu chuyện.
“Cậu chưa kể cho tớ khúc phía sau”, Cố Sênh vừa múc gạch cua vừa nói: “Chứ tớ thậm chí có thể miễn phí cho ‘case’ này, dù gì cũng phải đem tên họ Hàn đó tống vào tù, mấy năm thì không được chứ sáu bảy tháng là chuyện nhỏ.”
Cố Sênh là luật sư, chuyên thụ lý mấy vụ kiện án hình sự, rất có tiếng tăm trong giới luật sư trong nước.
Hứa Luật gặm càng cua: “Thôi bỏ đi!”. Cha mẹ của nạn nhân chỉ là tầng lớp thấp cổ bé họng, cũng chỉ muốn giải quyết cho êm chuyện. Lấy thế lực của nhà họ Hàn ở thành phố Giang, cho dù có thắng kiện ở trên tòa, chắc gì đã có thể tống được tên Hàn Tư Minh đó ngồi tù, chẳng có gì làm khó được tên tiểu tử đó.
Cô chợt nhớ lại lời nói của chị nạn nhân: “Thắng kiện thì sao? Em trai tôi cũng đâu thể sống lại. Thân phận nhà họ Hàn chúng tôi làm sao có thể đấu nổi. Nửa tháng qua ngày nào họ cũng đến trước cửa, mặt ngoài thì giả bộ van xin tha thứ nhưng phía trong đó thật sự chính là những lời đe dọa. Ba mẹ tôi vì cái chết của đứa em đã sống dở chết dở. Người chết không thể sống lại, chúng tôi cũng đã nhận được tiền bồi thường. Đến đây là kết thúc được rồi.
Pháp y Hứa là người tốt chúng tôi rất cám ơn … Thật sự cám ơn cô!”
Hứa Luật lại nghĩ đến dáng vẻ đau khổ cha mẹ của nạn nhân hôm nhận thi thể của người con trai về, gương mặt hằn rõ sự bất lực và cô đơn.
Cố Sênh vội vàng chuyển đề tài: “Được rồi! Được rồi! Nói qua chuyện khác đi. Thái hậu tớ gần đây điên cuồng áp dụng chính sách đi coi mắt với tớ đây nè!”
Hứa Luật không giấu được dáng vẻ vui sướng khi cô bạn thân ‘gặp đại họa’: “Chỉ có thái hậu mới có thể chế ngự được tính tình nữ vương của cậu.”
Cố Sênh và Hứa Luật hai người bằng tuổi nhau, năm nay đều đã 26 tuổi.
“Không công bằng!”, Cố Sênh nghiến răng nghiến lợi gặm cua: “Tại sao cậu lại không bị ép kết hôn? Để tớ gọi cho mẹ Hứa, nói với mẹ vài câu để mẹ thúc cậu!”
“Ha ha ha! Xin mời, xin mời!”, Hứa Luật hả hê cười cợt, không mảy may lo lắng đến lời đe dọa của Cố Sênh.
“Pà mịa nó!”, Nhìn bộ dáng ‘tiểu nhân đắc chí’ của Hứa Luật, Cố Sênh thầm ước ao và ghen tị: “Đừng tưởng có Tô Tử Khiêm làm lá chắn là cậu có thể lên mặt với tớ!”
“Được lên mặt như vậy còn tốt hơn là không được!”, Hứa Luật cầm hai càng cua trong tay lúc lắc qua lại trước mặt Cố Sênh trêu ngươi.
“Này, nói đi cuối cùng cậu và Tô Tử Khiêm rốt cục là thế nào vậy?”
“Còn có thể thế nào, cứ như vậy thôi”, Hứa Luật mút máp mấy đầu ngón tay dính gạch cua, vẻ mặt thỏa mãn: “Đàn ông thì có gì ngon, có thể ăn ngon hơn cua không?”
Cố Sênh vừa gặm càng cua vừa gật đầu tán thành: “Chị đây tướng mạo xuất chúng, tính cách tuyệt vời, còn có một công việc tốt lương cao, có xe có nhà, ngày ngày thư thái tự tại, tại sao lại phải đi tìm kiếm cái gông mà đeo vào cổ chứ!”
“Không sai”, Hứa Luật vừa khều thịt cua vừa nói: “Tháng trước tớ có theo một vụ, ông chồng giết chết vợ mình rồi ngụy tạo thành vụ tai nạn giao thông nhằm gạt lấy số tiền bảo hiểm kếch xù. Cuối cùng cũng tra ra, một năm trước ông ta đã mua bảo hiểm cho vợ mình, ra vẻ là người chồng tốt muốn bảo đảm an toàn cho người vợ mình. Ai ngờ đó chính là quả bom hẹn giờ, cậu xem như vậy có thể an tâm mà kê cao gối ngủ sao?”
“Chính xác!”, cứ nói xấu đàn ông là Cố Sênh hưng phấn hẳn, cô góp thêm một viên gạch, “Trước khi chuyển qua phụ trách mảng án hình sự, tớ cũng từng giải quyết mấy vụ ly hôn. Thật sự, mỗi ngày đối diện với mấy vụ án không phải đàn ông có vợ bé, thì đàn bà ngoại tình. Năm đó thì thề sống thề chết bên nhau trọn đời, bây giờ thì lôi nhau ra tòa cấu xé; nếu không phải vậy thì một bên khăng khăng ly hôn, bên kia thì dù có chết cũng không chịu …”. Nói đến mấy vụ án ly hôn đã từng trải qua, Cố Sênh vẫn còn cảm thấy tức tối: “Bởi vậy thái hậu tớ sợ quá, mới bắt phải đổi công việc khác. Bà nói nếu tớ mà cứ tiếp xúc mấy loại án thế này thì cả đời cũng chẳng mong kết hôn được, bởi quá hiểu rõ ‘hồng trần’ phũ phàng.”
“Đáng tiếc lại chậm một bước”, Hứa Luật ăn uống no say, ngồi tựa vào thành ghế, xoa xoa bụng: “Mẹ Cố không biết từ lâu cô con gái yêu của mình đã sớm hiểu rõ ‘hồng trần’, đã sớm tuyệt vọng với đàn ông khắp thế gian này rồi. Ôi! A di đà phật! A di đà phật!”
“Phì! Ai nói cậu vậy!”, Cố Sênh lau miệng, “Chị đây vẫn còn thích đàn ông, phong thái của một người đàn ông hoàng gia Anh, thông minh tiêu sái.”
Hứa Luật tiếp lời: “Âu phục thẳng tắp, vóc dáng khêu gợi!”
“Còn có tính cách kiêu ngạo …”
“Tóc xoăn đáng yêu …”
“Dùng nicotine để phát tán bớt năng lực siêu quần …”
“Điên cuồng xử lý vụ án đến quên ăn quên ngủ …”
…
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh la lớn: “Sherlock Holmes!”
“Thân sĩ áo xanh, tay cầm thanh kiếm, mắt sáng như sao trên trời, tướng mạo oai phong lẫm liệt, dáng vẻ bất phàm, thần sắc đằng đằng sát khí. Thân phận thấp hèn nhưng tâm cao như trời, ngay cả lời xin lỗi cũng lẫm liệt không một chút hèn kém của một thân phận tôi tớ.”*
“Nhất cố tích triêu ngộ chung sinh, bất cố tích triêu ngộ chung sinh”, Cố Sênh cảm xúc dào dạt, lại bồi tiếp: “Là át chủ bài của đội bóng rổ quận Kanagawa, trời sinh lạnh lùng, vô cảm, cao ngạo, trầm mặc ít nói, đơn giản thuần khiết, ngoài lạnh trong nóng, vĩnh viễn không khuất phục.”
*Nhân vật Cố Tích Triều trong truyện kiếm hiệp Nghịch Thủy Hàn Kiếm. Đọc thêm về nhân vật tại đây
“Kaede Rukawa”, Hứa Luật vỗ tay cái bốp, nhấp một ngụm nước trái cây.
Hai người ‘anh một câu, tôi một câu’, từ tình cảm đến võ hiệp, rồi qua các mỹ nam trong truyện anime, kiến thức sâu rộng khiến người khác phải thầm thán phục. Ở một góc độ nào đó sở thích giống nhau cũng là một trong những lý do khiến bọn họ mãi là đôi bạn thân.
“Aizza …”, Cố Sênh cảm thán, “Sherlock Holmes, Cố Tích Triều, Kaede Rukawa … tại sao bên cạnh họ đều là đàn ông cơ chứ!”
Hứa Luật cũng tỏ vẻ ưu tư: “Sherlock Holmes thì có Watson.”
“Cố Tích Triều thì có Thích Thiếu Thương.”
“Kaede Rukawa thì có Hanamichi …”
“Tớ cảm thấy Kaede Rukawa thích hợp với Akira hơn.” Là người theo ‘Chủ nghĩa bề ngoài điển hình’’ thì với cô Sendoh mới là hoàn mỹ nhất.
*Kaede Rukawa, Hanamichi, Akira Sendoh nhân vật trong truyện Slam Dunk – Cú nhảy cuối cùng
“Hanamichi hợp hơn!”
Tiếp sau đó chính là đi sâu vào thảo luận Hanamichi hay Akira thì thích hợp với Kaeda hơn.
Cuối cùng hai người đi đến kết luận: Hai người đều thích đàn ông bị GAY, thế mới nói làm sao họ có thể thích mấy tên đàn ông khác được. Nếu tất cả đàn ông trên thế giới đều đồng tính thì làm sao lại có cảnh con người phải rơi vào tuyệt vọng được cơ chứ!
“Aaaa! Luật Luật mau nhìn đi … Trai đẹp! Trai đẹp … Hướng hai giờ, phía cửa tự động kìa.”
Hứa Luật ngẩng đầu nhìn theo hướng Cố Sênh chỉ, ánh mắt sáng lên, hưng phấn: “Aaa, ôi trai đẹp, đẹp quá, đẹp trai quá. Di động, đi động đâu, chụp ngay chụp ngay!”
Chờ Hứa Luật lấy được điện thoại di động người đàn ông đó đã bước ra khỏi cánh cửa kiếng. Hứa Luật nhất quyết không từ bỏ, quay người dán mắt sát vào tấm cửa sổ bằng kính, nhìn chằm chằm xuống dáng người người đàn ông đang đứng ven đường bên dưới: “Thời nay đàn ông mặc âu phục không thiếu nhưng đẹp đến mức đó chỉ là thiểu số.” Ánh mắt Hứa Luật vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
“Chính xác, chỉ muốn lột hết quần áo của hắn, trực tiếp đè xuống”, Cố Sênh cũng xen vào: “Mịa nó! Quá đúng thời điểm … con tim nhỏ bé của tớ run rẩy.”
Một chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông khom người bước lên xe, đóng cửa, rời đi.
“Ôi! Đi rồi, đi mất rồi”, Hứa Luật thỏa mãn, “Tân Thành quả là một nơi cực tốt!”. Mới vừa tới thôi đã gặp được ‘hàng tốt’ thế này.
“Không biết nhìn chính diện thì thế nào nhỉ?”, Cố Sênh cũng thỏa mãn, tuy là hai người bọn cô chỉ nhìn thấy bóng lưng mà thôi.
“Vậy là quá đủ!”, Hứa Luật tỏ vẻ dày dạn kinh nghiệm, “Chỉ như vậy cũng khiến người ta sống trong mộng tưởng cả đời.” Thời nay chỉ cần ‘bóng lưng’ cũng đủ tàn sát chúng sinh rồi.
“Vậy thì, để ăn mừng ‘bóng lưng’ ngày hôm nay chúng ta phải ăn thêm hai con cua lớn!”
“Được! Được! Được! Mau mau … Phục vụ đâu!”
“Gọi món đi!”
“Phốc … khụ khụ khụ …”
Khách bàn bên cạnh sau khi nghe hai cô gái ba hoa chích chòe luận đủ chuyện thế gian một hồi, bây giờ lại tiếp tục gọi đồ ăn khiến họ không nhịn được cười.
Phụ nữ như vậy, người nào dám rước chắc cũng chẳng phải người thường.
Toàn nói chuyện không đâu, chuyện không nên nói cũng nói … như vậy ai có thể ở chung nổi.
Chẳng trách người ta bảo nhau ‘lão bà’ thời nay toàn hàng cực phẩm.