Nạn nhân tên Vương Lệ Hoa, 67 tuổi, góa chồng, có một người con gái. Mười mấy năm trước chạy theo người khác, để lại đứa cháu cho bà ta nuôi. Mối quan hệ của hai bà cháu cũng không tốt lắm. Theo người dân sống xung quanh đó cho biết bà Vương Lệ Hoa không có nghề nghiệp, hàng ngày đi thu lượm ve chai sống qua ngày.
Vì lượm ve chai nên bà ta thường đi trễ về sớm, có hôm đi cả ngày, có lúc chỉ thấy quanh quẩn ở nhà; không có quy luật, nên dân quanh đây cũng không chú ý đến bà ta lắm.
“Người kia chính là cháu gái bà ta, 17 tuổi, đang học nghề, bên cạnh là bạn trai cô ta.”
Đội trưởng Lý chỉ ra bên ngoài, Hứa Luật ngước đầu nhìn, sốc nặng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt. Tóc nhuộm, trang điểm lòe loẹt che đi tuổi đời non nớt, trên miệng phì phèo điếu thuốc, nhìn động tác hút thuốc liền biết ngay được khá lão luyện.
Cậu thanh niên trông có vẻ lớn hơn cô ta vài tuổi, khá lưu manh.
…
“Qua nhà bà ta quan sát một chút!”
Sau khi nghiệm thi, từ trên móng tay và quần áo của nạn nhân, Hứa Luật có thể kết luận hiện trường gây án ở trong nhà chứ không phải bên ngoài. Quần áo nạn nhân ngoại trừ lớp sáp, theo kiểm nghiệm cho thấy không hề dính chút bùn đất nào.
Nhà Vương Lệ Hoa đã bị phong tỏa, người dân sống gần đó đứng bên ngoài ngó dáo giác. Hứa Luật đi ủng, đeo bao tay bước vào bên trong.
Nơi ở của nạn nhân cũng khá tốt, nhà xây theo kiểu cũ, một phòng ngủ, một phòng khách. Gọi là phòng khách nhưng chẳng khác nào ‘tiệm tạp hóa’. Rác chất thành đống, nào là thùng giấy, chai nhựa, vỏ lon, sân nhỏ phía trước nhà cũng chất đầy ve chai thu lượm được.
Gian phòng nồng nặc mùi hôi, mặc dù là ban ngày nhưng ngôi nhà trông cực kỳ âm u và tĩnh mịch. Sát góc tường có đặt một chiếc giường xếp, trên giường đồ vật khá hỗn loạn, giống như bị ai đó lục tung để tìm kiếm đồ vật, trên giường có đôi giày vải màu đen.
Hứa Luật dùng đèn pin đến gần chiếc giường cẩn thận tìm kiếm thêm một lần, thật ra trước đó cảnh sát đã đến điều tra, nhưng không phát hiện có chứng cứ hay bất cứ dấu vết gì.
Trên bức tường trắng, Hứa Luật nhìn thấy một vài vết sướt, quan sát một hồi xác thực những suy đoán trong đầu.
“Địa điểm đầu tiên.”
Đây chính là nơi xảy ra án mạng đầu tiên. Hứa Luật từ trong móng tay của người chết lấy ra được một ít vật chất, sau khi về trường dùng các thiết bị thí nghiệm kiểm tra cho thấy đây chính là vữa vôi dùng để quét tường.
Sợi dây cột nạn nhân phía trong túi nhựa cũng chính là những sợi dây mà nạn nhân dùng để bó rác trong nhà, kết hợp với vết trầy sướt trên vách tường cơ bản có thể xác định đây là hiện trường đầu tiên.
Chỉ có điều … động cơ giết người là gì?
Rời khỏi căn nhà Hứa Luật nhìn vào đám đông đang bu đen bu đen phát hiện một người khá quen mắt.
“Này … này … cậu bạn mặc đồng phục học sinh đó … chờ một chút.”
Cậu thanh niên đột nhiên bị Hứa Luật gọi giật lại, vẻ mặt hơi lo sợ: “Có … có … chuyện gì không?”
“Cậu tên gì? Có quen biết người trong nhà này không?”
“Tôi tên Lâm Chí Cường. Biết người này nhưng không quen.”
Đội trưởng Lý cũng đến gần: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Luật chỉ tay vào cậu học sinh: “Đưa người này về hỏi chuyện một chút!”
“Tôi … tôi phải đi học.”, cậu ta kéo kéo chiếc cặp trên lưng: “Đi học … tôi bị muộn rồi.”
Đội trưởng Lý trông cậu học sinh rất thành thực, hơn nữa cậu ta chẳng phạm pháp, lại còn vội đi học, không có lý do nào bắt cậu ta về đồn: “Muốn bắt về cũng phải có lý do chứ!”
Lý do?
Hứa Luật nhớ khi ở trên xe, Đường Tố chỉ vào tấm ảnh có ba người kia nói:
- Người bình thường khi vây xem án mạng sẽ có cảm giác gì?”
Hứa Luật suy nghĩ một chút: “Hiếu kỳ, nghi ngờ, kinh sợ …”, Hứa Luật nêu ra một số cảm nhận thường thấy nhất.
- Ừm … trên gương mặt cả ba người này tôi thấy hội đủ cả căng thẳng, lo âu và hoảng sợ.”
Tại sao?
Nếu như chỉ nghe có án mạng rồi bu vào coi, khi ấy đâu biết trong túi là ai, bọn họ căng thẳng và sợ hãi có vẻ như không hợp lý.
Trên đường về sở, Hứa Luật lén lút nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh yên tĩnh không phát ra tiếng động: “Đường Tố! Anh có ý kiến gì không?”
Đường Tố lẳng lặng nhìn cô vài giây rồi mới lên tiếng: “Không có hứng thú?”
“???”, Hứa Luật không hiểu.
“Giết người quá ấu trĩ, không có hứng thú.”
“…”, lúc này cô đã nghe hiểu ý anh. Rõ ràng là ghét bỏ vì vụ án có độ khó quá thấp, không kích thích cảm hứng nơi anh: “Đó là án mạng đó!”
Thân là một pháp y, cô càng học được cách quý trọng sinh mạng, không ai có quyền cướp đoạt quyền lợi được sống của người khác.
Xem ra Đường Tố không thuộc dạng người này.
“Chuyện đó liên quan gì đến tôi?”, anh vẫn lạnh nhạt. Anh đi theo cô chỉ vì muốn nghiên cứu cô, không phải nghiên cứu vụ án.
Chỉ mấy vụ án sát thủ liên hoàn hoặc tên biến thái cuồng sát mới là khẩu vị của anh.
Loại giết người non tay thế này anh không có chút hứng thú.
Hứa Luật vốn nghĩ anh đi theo để trợ giúp mà không hiểu được căn bản anh không hề có ý nghĩ đó.
“Anh không giúp đỡ vậy đi theo làm gi?”, rõ ràng vừa rồi ở trên xe còn vạch ra được ba người kia đó thôi. Khi đến sở khu Văn Hương, cảnh sát cho biết hai trong số đó có quan hệ với người chết, trong lòng cô còn âm thầm khâm phục anh.
Đường Tố nhếch mi: “Không phải cô gọi tôi tới sao?”
“…”, tên đàn ông này luôn khiến người ta tức xì khói mà, cô nén giận: “Xem ra thì hình như không có cách nào rồi.”
Cô biết đây là phương pháp khích tướng quá trẻ con nhưng lại còn nói theo kiểu người ngoài nghe cũng nhận ra cô đang cố tình làm vậy.
“Tôi mà không có cách???”
Aizza … Không … không … Có người không hiểu kìa.
Đường Tố nhìn cô, mím môi … tại sao cô lại nghĩ hành vi quá non nớt kia mà anh làm khó được anh!?!
Nực cười!!!
“Ba tiếng!”, anh nói, “Cho tôi ba tiếng, tôi sẽ lôi tên hung thủ ngu ngốc kia ra ánh sáng.”
Ba tiếng???
Anh cảnh sát đang lái xe phía trước nghe Đường Tố nói câu này cũng giật mình, giẫm nhầm chân thắng thành chân ga, thiếu chút nữa đâm thẳng vào cổng sở cảnh sát.
Người anh em … khoác lác cũng đừng quá như thế chứ!
Ba tiếng?!?
Anh em đồng nghiệp trong sở cảnh sát tốn mất hai ngày trời chỉ tìm ra được một manh mối bé xíu. Bây giờ anh chỉ cần ba tiếng đã tóm được hung thủ.
Anh chàng cảnh sát cười thầm trong bụng, từ kính chiếu hậu liếc nhìn hai người trẻ tuổi ngồi phía sau. Người phụ nữ anh ta đã nghe qua, là do Cục cảnh sát thành phố phái xuống, nghe sếp Lý nói cô ta khá bản lãnh, còn người đàn ông … nhìn dáng vẻ cao lớn, thư sinh, gió thổi một phát bay mất dạng. Nổ thì nổ vừa vừa chứ … khoác lác cỡ đó, kẻo há miệng mắc quai.
Để coi, anh ta chờ ba tiếng sau coi sự việc ra cớ sự thế nào.
Anh cảnh viên đưa hai người bọn họ về sở, sau đó nhanh chân đi tám chuyện này với đám đồng nghiệp.