Buổi sáng thứ tư, Hứa Luật thức dậy sớm, thay quần áo chỉnh tề.
Đường Tố hôm nay cũng thức dậy sớm, khi đi vào nhà bếp, trông thấy Hứa Luật đang đứng pha sữa đậu nành.
“Chào buổi sáng!”, Hứa Luật dọ hỏi, “Muốn uống một ly không?”
“Không uống, cám ơn!”, Đường Tố mở tủ lạnh.
Hứa Luật liếc mắt quan sát, từ trong tủ lạnh anh lấy ra một con cá trắm cỏ, rã đông.
Quả nhiên, lại là cá.
Ngay sau khi quyết định ở cùng nhà, cô tiến hành thảo luận phân công công việc.
Đầu tiên là các bữa ăn: Bữa sáng người nào người nấy lo, bữa trưa và bữa tối Hứa Luật phụ trách, đồng thời anh bắt buộc bữa nào cũng phải có món cá.
Tiếp theo đến phần dọn dẹp quét tước nhà cửa: ngoại trừ phòng riêng, tất cả phần còn lại do Đường Tố đảm nhiệm.
Kế đến là công việc cho mèo ăn, đương nhiên sẽ là phần việc của Hứa Luật.
Còn việc chi tiêu mua sắm các vật dụng trong nhà, cứ căn cứ thực tế rồi chia nhau.
“Tò mò một chút! Anh đang làm …”, Hứa Luật có chút kinh ngạc nhìn anh lấy ra từng món đồ vật, “… làm thí nghiệm sao?”
“Bữa sáng!”, Đường Tố đáp lời.
“Anh chắc chứ?”
Hứa Luật nhìn mấy công cụ trên bàn: cốc đo lường dùng trong phòng thí nghiệm, ống nghiệm, dao giải phẫu, còn có … cả cân tiểu ly. Xin lỗi cuộc đời chứ mấy vật này cô chẳng thấy nó liên quan xíu xiu nào đến việc nấu nướng cả.
“Đương nhiên!”, Đường Tố thẳng thắn thừa nhận, “Có muốn ăn không?”
“Ồ … không … Cám ơn. Tôi dùng cái này là được rồi!”, cô chỉ vào ly sữa đậu nành trên tay, “Anh tính làm món gì?”
“Cháo cá!”
Cháo … cá???
Hứa Luật coi như được mở mang tầm mắt, cô chưa từng thấy qua người nào làm cơm mà giống như làm thí nghiệm vậy. Gạo thì đong bằng cốc đo lường, dầu thì dùng ống nhỏ giọt, các loại gia vị dùng cân tiểu ly, rồi còn gì nữa … gừng và các lát cá được đo bằng thước đo hẳn hoi.
“Khụ! Thật ra … làm mấy món này cũng không cần quá mức chuẩn xác như thế, chỉ cần ước lượng là được rồi …”
“Ước lượng??? Cái gì cũng phải cân đong đo đếm rõ ràng”, Đường Tố lấy cân tiểu ly cân muối ăn, “Gia vị chỉ cần sai lệch một chút sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của món ăn. Thêm vào đó cùng một nguyên liệu nấu nhưng đối với j món khác nhau cách chế biến cũng khác nhau. Độ dày mỏng, to nhỏ ảnh hưởng trực tiếp đến món ăn.”
Hứa Luật lẩm bẩm: “Chắc chắn là cung Xử Nữ!”
“Tôi thuộc cung Bạch Dương!”
Hứa Luật trừng mắt: “Không, anh chắc chắn thuộc cung Xử Nữ”, làm sao anh không phải là cung Xử Nữ mà lại đậm chất Bạch Dương duy mỹ như vậy được.
Đường Tố vừa khuấy nồi cháo vừa liếc cô giải thích: “Cái lý luận về các chòm sao mà mọi người thường dùng chỉ là những kết luận mang tính khái quát, không phải chính xác100%.” Độ dày miếng cá 1.8cm là thích hợp nhất.
“Chính xác!”, Hứa Luật đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Vậy mấy món tôi nấu nhất định không hợp khẩu vị của anh!”. Dù sao đi chăng nữa cô nhất quyết không dùng đến mấy cái ống nghiệm, cân tiểu ly gì đó để nấu nướng được.
Đường Tố vẫn chưa hiểu chuyện gì, liếc cô một cái: “Tại sao cô lại nói như vậy? Tôi là một người rất dễ tính, không kén cá chọn canh. Tôi cảm thấy món ăn cô làm rất ngon, đơn cử như món cá sạo hấp ngày hôm qua, tôi rất thích.”
Hứa Luật lúng túng: “… Cám ơn đã khen, sau này tôi sẽ cố gắng làm ngon hơn nữa!”
“Đừng khách sáo!”
Hứa Luật nhìn đồng hồ, mau chóng uống hết ly sữa: “À … Chúc anh bữa sáng ngon miệng, tôi đi trước đây!”
Đường Tố không quay đầu nhìn cô, chỉ nói: “Chúc cô may mắn!”
“Cám ơn! Hả???”
“Ngày lên lớp đầu tiên mà!”
“A!!! Đúng rồi!”, thế nhưng, hình như cô chưa hề mở miệng nói với anh chuyện này mà: “Làm sao anh biết?”
“Rất đơn giản, nhìn là biết!”, nhìn gương mặt ngu ngơ của cô lúc này, anh lựa chọn cách giải thích dễ hiểu nhất: “Cô để quyển giáo án trên bàn phòng khách. Tối hôm qua khi đi ngang qua phòng cô trông thấy cô đang ở trong phòng luyện tập!”
Ôi trời! Hứa Luật không hề nghĩ hành động xuẩn ngốc của mình hôm qua lại bị anh bắt gặp: “À … phải rồi, anh làm nghề gì?”
“Cũng giống cô!”
“… Giảng viên sao? Chuyên ngành gì?”
“Tâm lý học, khoa học nghiên cứu hành vi, toán học, sinh vật học, kỹ thuật, tất cả đều biết.”
“A … ha ha ha!!!”, Hứa Luật cảm thấy nhất định anh đang trêu cô, trông anh chừng hơn hai mươi thôi mà. Cô rửa sạch ly, úp trên kệ: “Vậy thì cùng nhau cố gắng! Đi trước đây, bye!”
“Bye!”
Cuối cùng rắc lên chút rau ngò, chuẩn bị ăn sáng.
-~--~--~--~--~--~--~--
Việc chọn lựa các khóa học tại đại học Y khá tự do, các lớp cũng không quản lý quá nghiêm ngặt. Đặc biệt các lớp do giảng viên thời vụ như Hứa Luật thì được phép tự do lựa chòn không hạn chế chuyên ngành. Các sinh viên năm hai trở lên chỉ cần có hứng thú, đăng ký khóa học nào cũng được.
Thời gian đăng ký khóa học là tuần trước, môn học của Hứa Luật là ‘Vai trò của pháp y, liên tiếp phá được những vụ án lớn’. Không ngờ khóa học này thu hút vô số sinh viên đăng ký. Mặc kệ là thật tâm muốn học hay chỉ vì lòng hiếu kỳ mà tham gia, nhưng nói chung hai trăm sinh viên trong một khóa học là điều chưa từng xảy ra.
Vì để tránh việc không có chỗ ngồi, có mấy sinh viên đã đến giảng đường từ rất sớm, hi vọng có thể chứng kiến phong thái lên lớp của Pháp y Hứa.
Khi Hứa Luật bước vào giảng đường, bên trong đã có rất nhiều rất sinh viên. Nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học, vốn dĩ cô muốn đến sớm một chút để ổn định tâm lý ai ngờ lại đông như thế này!
Tinh thần học tập của sinh viên bây giờ cao như thế sao?
Phía dưới có tiếng xôn xao khi trông thấy cô bước lên bục giảng.
“Là cô giáo sao?”
“Sao trẻ vậy? Xem ra chẳng lớn hơn chúng ta bao nhiêu!”
“Chắc không phải đâu … tớ nghĩ là trợ giảng của Pháp y Hứa thôi!”
“Chính xác là trợ giảng!”
“Ôi iiiii … nếu thật sự là cô thì tớ nhất quyết không cúp cua, không trốn về sớm!”
…
Phía dưới lớp anh một câu, tôi một câu, mãi cho đến khi tiếng chuông reo vào học vang lên, Hứa Luật mới xoay lưng viết tên mình lên tấm bảng đen.
“Chào các bạn! Tôi tên Hứa Luật, là giảng viên của khóa học này. Bây giờ tôi cho các bạn 5 phút để ổn định trật tự.”
Lời nói còn chưa dứt, phía dưới đã đồng thanh ‘Ồ’ lên một tiếng.
“Chính là cô ấy!”
“Má ơi! Má ơi! … Lãi to, lãi to rồi, cô xinh quá!”
“Phải không đây, còn trẻ như vậy mà đã ghê gớm như thế rồi sao?”
“Này … coi chừng là con ông cháu cha đó!”
Hứa Luật nhìn đồng hồ đeo tay, ra hiệu: “Ok! Đã hết 5 phút. Ngày hôm nay là tiết học đầu tiên, mọi người đừng lo lắng quá. Trước tiên chúng ta làm quen với nhau một chút nhé. Bây giờ tôi cho các bạn được phép đặt cho tôi hai mươi câu hỏi.”
Vừa dứt lời, phía dưới lớp lại xôn xao bàn tán.
“Hỏi về vấn đề nào cũng được ạ?”
Hứa Luật: “Đúng!”
“Cô ơi, em có câu hỏi”, cậu sinh viên đứng lên giành phần đầu tiên, nói hộ tiếng lòng của đại đa số nam sinh ở đây, “Cô có bạn trai chưa?”
Đám nam sinh hú gào.
“Chưa!”
Câu trả lời của Hứa Luật khiến nam sinh càng thêm hưng phấn.
“Vậy em có thể theo đuổi cô không?”, lại một nam sinh nữa đứng lên.
“Đương nhiên! Mọi người đều có quyền theo đuổi tình cảm của riêng mình. Nhưng tôi cũng có quyền từ chối. Nếu như cậu muốn đề cập đến chuyện tình cảm thày trò vậy trước hết phải thắng được tôi.”
Cậu nam sinh ngượng ngùng, nhìn về Hứa Luật nhếch môi, nở nụ cười: “Cô giáo, em nhất định sẽ cố gắng, cám ơn cô đã động viên!”
Xung quanh lại vang lên tiếng huýt gió, gào hú cùng tiếng vỗ tay tán thưởng.
“Đã qua hai câu hỏi, các bạn còn mười tám câu nữa!”. Hứa Luật nói đùa, “Tôi cực kỳ thích những câu hỏi này của các bạn, không cần phải động não!”
Câu nói đùa này của Hứa Luật cũng ngầm nói cho mọi người hiểu phải tranh thủ hai mươi câu hỏi này để có thể hiểu rõ kỹ năng chuyên ngành của cô, nếu không biết lợi dụng cơ hội họ chỉ có thể nắm bắt được những vấn đề hời hợt bên ngoài.
Giảng đường dần rơi vào im lặng, mọi người bắt đầu cẩn thận suy nghĩ nên đặt những câu hỏi như thế nào.