Trong phòng là Đại thái thái Thịnh gia và chủ mẫu Tô gia đang thương nghị việc hôn nhân, trong viện đứng đầy mấy tiểu bối, một đám mặt đầy tức giận.
“Nhị ca, tại sao huynh không đi vào nói với nương đi, lỡ như nương thật sự đồng ý rồi thì làm sao bây giờ?” Một người thiếu nữ mặc áo màu xanh lục có sắc mặt nôn nóng, túm ống tay áo của một người thiếu niên.
Thiếu niên có bộ dáng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đúng là nhị công tử Tô gia Tô Diệu, là mỹ nam tử nổi tiếng khắp toàn bộ huyện Kim Sa thậm chí cả phủ Kim Lăng, có dung mạo của Phan An, Tống Ngọc.
Tô Diệu đang nhẹ nâng một nụ hoa ngọc lan trên cái cây nở đầy hoa trong viện, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa phòng.
Một thiếu nữ khác mặc váy thạch lựu xì một tiếng khinh miệt, dỗi nói: “Tỷ tỷ đừng nói bậy, cái loại người như Lạc Sanh này, sao nương có thể đáp ứng chứ.”
Tô Đại cô nương liếc mắt nhìn muội muội một cái, thấp giọng nói: “Đừng quên thân phận của Lạc Sanh!”
Tô Nhị cô nương cứng lại, căm giận dậm chân: “Thì tính sao, Tô gia chúng ta cũng không phải bình dân áo vải, chẳng lẽ việc hôn nhân của nhị ca còn phải bị người bức bách?”
Tô gia ở Kim Sa là vọng tộc, vừa làm ruộng vừa đi học gia truyền, trăm năm bỏ ra không ít mệnh quan triều đình, là nơi bình thường không người dám chọc.
Có điều phụ thân Lạc Sanh là Đại đô đốc, chấp chưởng Cẩm Lân Vệ, cần gì phải để ý mấy cái này chứ.
Tô Đại cô nương nghĩ như vậy, có chút bực muội muội ngây thơ.
Lúc này Tô Diệu đã mở miệng: “Hai muội muội không cần cãi cọ, hôn nhân đại sự chú ý lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nương sẽ tính toán thay ta.”
Giọng nói của hắn ta ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh, làm cho hai thiếu nữ càng thêm nóng nảy.
“Lỡ như nương gật đầu thì sao?” Tô Đại cô nương cắn môi hỏi.
Ánh mắt Tô Diệu lại lần nữa hướng về phía cửa phòng, ánh mắt nặng nề: “Vậy thì nghe nương.”
“Nhị ca!” Hai thiếu nữ đồng thời hô một tiếng.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ba người nhìn qua, là ấu đệ đứng ở chỗ đại môn chạy tới.
Tô tiểu đệ chỉ khoảng tám chín tuổi, vì chạy vội mà hai má phiếm hồng, lớn tiếng nói: “Không tốt rồi, Lạc Sanh tới!” Giống như tới đây không phải một người thiếu nữ, mà là hồng thủy mãnh thú.
Tô Diệu xoa xoa đầu Tô tiểu đệ, nhẹ nhàng nói: “Không được gọi thẳng tên nàng, gọi là Lạc cô nương, hoặc là Lạc tỷ tỷ.”
Khi Lạc Sanh đi tới, vừa lúc nghe được âm thanh nói nhàn nhạt.
Ôn hòa, lại không có bao nhiêu ấm áp.
Tô nhị cô nương bước dài xông lên, che ở trước mặt Tô Diệu, quát: “Ngươi tới làm gì?”
Lạc Sanh nhìn nàng ta, như là nhìn thấy một người nghĩa sĩ ngăn ở trước mặt nữ tử xinh đẹp, quát lớn kẻ đăng đồ tử muốn cường đoạt dân nữ.
Nữ tử xinh đẹp —— Ánh mắt Lạc Sanh dừng ở trên người Tô Diệu.
Thiếu niên mặc một cái áo dài màu nguyệt bạch, màu da như ngọc, tóc đen như mun, cao cao gầy gầy còn muốn hấp dẫn ánh mắt người nhìn hơn so với cây ngọc lan đầy hoa ở phía sau.
Tô Diệu vừa muốn nhíu mày, liền phát hiện tầm mắt Lạc Sanh đã từ trên người hắn ta dời đi.
Lạc Sanh nhìn chằm chằm cửa phòng nói: “Nghe nói đại cữu mẫu của ta đang thương nghị việc hôn nhân của ta cùng Tô thái thái, nên ta tới đây.”
Tô nhị cô nương tức giận đến tay phát run, chỉ vào Lạc Sanh mắng: “Sao ngươi có thể nói ra loại lời nói như thế này chứ! Lấy cái chết ép Thịnh phủ tới cầu hôn còn chưa đủ, vậy mà còn tự mình tới, trên đời này… trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như ngươi!”
Trong hốc mắt của tiểu cô nương đã có nước mắt đảo quanh.
Thật sự nàng ta sắp bị chọc giận điên rồi, nhưng mà cố tình các trưởng bối dặn dò rằng không thể trêu chọc Lạc Sanh, nói sẽ gây hoạ cho Tô gia.
Tô Đại cô nương nắm lấy tay muội muội, thoạt nhìn bình tĩnh hơn chút: “Lạc cô nương, trước mắt các trưởng bối đang nghị sự, ngươi vẫn nên đi về trước chờ tin tức đi.”
Tô phủ không chào đón ngươi, ngươi đứng ở chỗ này chính là làm bẩn Tô gia.
Lời này Tô Đại cô nương không nói ra khỏi miệng, lại không biết lượn vòng ở trong lòng bao nhiêu lần.
“Trở về với ta!” Lạc Thần đuổi theo lại đây, nén giận túm chặt cổ tay Lạc Sanh. Lạc Sanh không động đậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của huynh muội Tô gia, trên mặt Lạc Thần nóng lên từng trận, cắn răng thấp giọng nói: “Ngươi một hai phải lưu lại nơi này để mất mặt xấu hổ sao?”
Lạc Sanh vỗ vỗ đầu Lạc Thần, bình tĩnh nói: “Ta đi vào nói chuyện chút liền đi.”
Thiếu niên mười ba tuổi còn chưa tới thời điểm nhổ giò, so với vóc người cao gầy của Lạc Sanh còn thấp hơn một tấc, Lạc Sanh làm ra động tác như vậy lại vô tình cảm thấy có vài phần hài hòa.
Tất cả mọi người đã quên phản ứng, bao gồm cả Lạc Thần bị sờ đầu.
Mãi đến khi bóng dáng của Lạc Sanh biến mất ở cửa phòng, Lạc Thần phản ứng lại được mới tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Làm, làm sao nàng dám sờ đầu của hắn!
Tiểu nha hoàn Hồng Đậu không theo vào trong cười hì hì giải thích thay Lạc Sanh: “Cô nương của chúng ta thích công tử đó.”
Nếu là chẻ chow thì cô nương các nàng mới sẽ không thèm nhìn một cái, cho dù là đệ đệ ruột cũng vậy thôi.
Sắc mặt Lạc Thần từ trắng chuyển thành hồng, lạnh lùng phun ra một chữ: “Lăn!” (cút)
Cậu cần Lạc Sanh thích? Một người tỷ tỷ như vậy, nếu có thể để cậu ít mất mặt chút đã nên cảm ơn rồi.
“Khụ khụ ——” bởi vì cảm xúc quá mức kích động, Lạc Thần bắt đầu ho khan.
Lạc Thần thể nhược, khi tuổi còn nhỏ đã bị đưa đến Kim Sa có khí hậu hợp lòng người thường trú, đây là điều mà những người quen biết Thịnh gia đều biết đến.
Huynh muội Tô gia thấy thế liền quan tâm dò hỏi.
Lúc này Thịnh Giai Ngọc đuổi tới, nhìn quanh trái phải hỏi: “Lạc Sanh đâu?”
Tô Đại cô nương nhàn nhạt nói: "Vào trong rồi.”
Tô nhị cô nương cùng với Thịnh Giai Ngọc có quan hệ không tồi, nói chuyện không giấu giếm chút nào: “Giai Ngọc tỷ, sao mọi người không ai ngăn nó lại, để cho nó cứ như vậy chạy đến nhà ta. A, đây là sợ nương ta không đồng ý, tự mình ra trận nói việc hôn nhân à.”
Những lời nói móc mỉa khiến mặt Thịnh Giai Ngọc đỏ rần, Lạc Thần càng hận không thể tìm cái khe đất để chui vào.
“Ta mang tỷ ấy trở về!” Lạc Thần đi nhanh về phía cửa phòng.
Ở trong phòng, Thịnh đại thái thái và Tô thái thái đồng thời kinh ngạc không thôi khi thấy Lạc Sanh tiến vào.
“Sao biểu cô nương lại tới đây?” Thịnh đại thái thái ôn nhu hỏi, trong lòng lại là sự chán ghét như sông cuộn biển gầm.
Bà ta sống đến tuổi này rồi còn chưa thấy qua nữ hài tử nào như vậy!
Thịnh gia và Tô gia giao hảo, hai nhà lui tới rất nhiều, số lần bà ta đến làm khách ngồi trong gian phòng này đã không đếm được, nhưng không có lần nào như trước mắt vậy, cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mặt mũi quét rác.
Nếu có người làm mai cô nương như Lạc Sanh cho nhi tử của bà ta thì bà ta hận không thể cầm bình hoa đập người nọ đi ra ngoài.
Cố tình bây giờ bà ta lại là người làm loại việc ghê tởm này.
Chỉ là có biện pháp nào khác đâu, Lạc Sanh vì Tô gia nhị công tử mà việc thắt cổ cũng làm được, mặc kệ là thật hay là giả, lỡ có bất trắc gì, Thịnh gia ăn nói như thế nào với Lạc đại đô đốc đây?
Đến lúc đó đừng nói là Thịnh gia, chỉ sợ ngay cả Tô gia cũng không trốn thoát khỏi họa diệt môn phá gia.
Cũng là biết hậu quả như vậy, Tô thái thái rõ ràng tất cả, dù không muốn nhưng lại gần như sắp gật đầu đáp ứng rồi.
Lúc này Lạc Sanh tới làm gì?
Lạc Sanh uốn gối thi lễ với Thịnh đại thái thái và Tô thái thái, nói: “Đại cữu mẫu, ta tới gọi người hồi phủ.”
Thịnh đại thái thái bị Lạc Sanh chưa bao giờ hiểu lễ nghĩa làm cho sững sờ, không khỏi hỏi: “Biểu cô nương có biết ta tới làm gì hay không?”
Khoé môi Lạc Sanh hơi cong: “Ta biết đại cữu mẫu là tới thương nghị với Tô thái thái về việc hôn nhân của ta cùng với Tô nhị công tử, tuy vậy việc hôn nhân này vẫn là từ bỏ đi.”
“Vì sao?” Quá mức khiếp sợ, Thịnh đại thái thái và Tô thái thái cùng kêu lên hỏi.
Mà chỗ cửa cũng truyền đến tiếng kinh ngạc của đám người Thịnh Giai Ngọc.
Lạc Sanh cười cười: “Bởi vì dưa hái xanh không ngọt mà. Đại cữu mẫu, chúng ta trở về đi.”
Mãi đến khi đám người Lạc Sanh rời đi, Tô nhị cô nương vẫn còn biểu tình như thấy quỷ, không thể tưởng tượng nói: “Nó cũng biết dưa hái xanh không ngọt?”
Edit: minhnguyetchiquang