• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nàng chỉ gặp qua một lần, dù cho năm tháng có tạo hình trên khuôn mặt này mười hai năm, vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra.

Buổi tối khiến người ta tuyệt vọng kia, nàng té ngã trước cổng nhà, ngẩng đầu nhìn lên chính là gương mặt này.

Thì ra phụ thân của Lạc cô nương chính là người dẫn đầu vây sát Trấn Nam Vương phủ.

Giờ khắc này, Lạc Sanh chỉ cảm thấy ông trời cho nàng một màn kịch thật hài hước.

Nam tử trung niên hôn mê trên giường, sắc mặt trắng bệch, cau mày, không có sự lãnh khốc của đêm kia, chỉ có sự bất lực của người bệnh.

Lạc đại đô đốc vì kiêm nhiệm chỉ huy sứ Cẩm Lân Vệ mà khiến người ta nghe tiếng sợ vỡ mật, là phụ thân của Lạc cô nương, cũng là kẻ thù của nàng.

Mà nàng lại thành Lạc cô nương.

Lạc Sanh biết trời cao muốn làm cho một người trải qua cực khổ sẽ không lưu tình chút nào, lại không nghĩ rằng sự thật vĩnh viễn tàn khốc hơn dự đoán nhiều.

Một giọt nước mắt lặng yên lăn xuống từ khóe mắt nàng.

Ba tỷ muội vừa đi vào thì thấy Lạc Sanh khóc, không khỏi nhìn nhau.

Làm tỷ muội mười mấy năm, các nàng gần như chưa từng thấy Lạc Sanh khóc, thậm chí khi Lạc Sanh đắc tội Khai Dương Vương bị phụ thân tiễn đi cũng không có khóc, chỉ là giương nanh múa vuốt ồn ào nhốn nháo.

Trước nay chỉ có Lạc Sanh khiến cho người khác khóc, thế mà hôm nay nàng nhìn thấy phụ thân nằm ở trên giường bệnh lại khóc?

Bởi vì sự kinh ngạc này, ba tỷ muội đều không mở miệng.

Trong lúc nhất thời, trong phòng càng yên tĩnh, cho đến khi Thịnh Tam Lang đen mặt đi vào.



Ba người Lạc Anh nghe được tiếng bước chân thì đồng thời nhìn qua.

Bước chân của Thịnh Tam Lang hơi dừng lại, e sợ khiến cho ba nữ hài tử này suy đoán lung tung giống như đám phụ nhân ở bên ngoài kia, giành nói: “Ta là Tam Lang của Thịnh gia, tam biểu ca của Lạc Sanh.”

Ba tỷ muội đồng thời hành lễ: “Gặp qua biểu ca.”

Các nàng là thứ nữ, biểu ca của Lạc Sanh tự nhiên là biểu ca của các nàng.

Thịnh Tam Lang vội trả lại một lễ, nói: “Ta xem cô phụ.”

Thiếu niên không quen bị mấy nữ hài tử vây xung quanh xíu nào, bước dài đi đến bên cạnh Lạc Sanh mới thả lỏng lại.

“Cô phụ thoạt nhìn ——” Thịnh Tam Lang nhìn sắc mặt tái nhợt của Lạc đại đô đốc định nói hai câu, bỗng nhiên thấy được nước mắt ở khoé mắt Lạc Sanh, lập tức dời đi lực chú ý, “Biểu muội, muội khóc à.”

Khóc thút thít trước mặt mấy người có thể coi như người xa lạ, lấy kiêu ngạo của Thanh Dương quận chúa mà nói thì đúng là không cho phép, không tiếng động rớt nước mắt đã là cực hạn.

Lạc Sanh bình phục một chút cảm xúc, lấy khăn xoa xoa khóe mắt.

Thịnh Tam Lang có chút hoảng: “Biểu muội, muội đừng có gấp mà, cô phụ cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ khá lên.”

“Cát nhân tự có thiên tướng?” Lạc Sanh nắm chặt khăn tay trắng, hơi hơi nhíu mày.

Lạc đại đô đốc bị ám sát, tánh mạng bị đe dọa, so với cát nhân tự có thiên tướng, thật ra nàng càng muốn nói rằng thiện ác chung có báo.

“Phải đó, biểu muội, nhất định cô phụ sẽ tốt thôi, chính là vì muội và biểu đệ cũng sẽ tốt lên.” Thịnh Tam Lang vụng về nói lời an ủi người ta.

Lạc Sanh đã hoàn toàn khôi phục lý trí.

Đúng vậy, Lạc đại đô đốc cần phải tốt lên.

Lạc gia không phải vọng tộc trăm năm gì, cũng không có con cháu xuất sắc trong tộc, có thể nói sự hưng thịnh của Lạc gia toàn bộ là nhờ một mình Lạc đại đô đốc.

Lạc đại đô đốc là quyền thần, dựa vào sức của một người mà chống đỡ một mảnh trời cho Lạc gia.

Đừng nói đến Lạc đại đô đốc ở trên vị trí chỉ huy sứ của Cẩm Lân Vệ này đã đắc tội bao nhiêu người, cây đại thụ che trời này mà đổ một cái, bốn vị cô nương gồm cả nàng cùng với một hài tử còn choai choai như Lạc Thần sẽ gặp phải chuyện xấu gì, không khó tưởng tượng.

Ân sủng của đương kim hoàng thượng với Lạc đại đô đốc là không giả, nhưng người vừa đi thì chút ân sủng này có thể duy trì bao lâu?

Nhìn chung các sách sử, có bao nhiêu thần tử được đế sủng mới nhắm mắt lại đã lọt vào màn buộc tội che trời lấp đất, thây cốt chưa lạnh đã phải cõng vô số tội danh.



Gia quyến những thần tử đó có thể trở lại quê quán an ổn sống qua ngày đã là kết cục tốt nhất, càng có rất nhiều người gặp hoạ xét nhà, lưu lạc làm nô làm kỹ (nô tì & kỹ nữ).

Lạc Sanh nhìn nam tử trung niên an an tĩnh tĩnh nằm trên giường, khóe miệng hơi nhếch lên, treo một chút trào phúng khó có thể phát hiện.

Thật là châm chọc, đối mặt với người có đôi tay dính đầy máu của người Trấn Nam Vương phủ, việc đầu tiên nàng phải làm là nghĩ cách làm ông tỉnh lại, sống sót.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nam tử vội vàng vào trong.

“Tam muội muội, thật sự là muội!” Nam tử bước nhanh đi đến trước mặt Lạc Sanh, vẫn là biểu cảm không dám tin tưởng.

Lạc Sanh nhìn về phía hắn ta, nhàn nhạt nói: “Gọi ta Lạc Sanh, hoặc là tam cô nương.”

Nàng nghe Hồng Đậu nói rằng, Lạc đại đô đốc có năm nghĩa tử, cũng không biết nam tử đây là người nào.

Nhưng mà cho dù là người nào, kiểu xưng hô “Tam muội muội” thật sự không nhịn được.

Nam tử cứng lại, đông cứng sửa lại miệng: “Tam… Cô nương, không phải muội ở Kim Sa sao, sao đã trở lại rồi?”

Lúc này Tứ cô nương Lạc Nguyệt chen vào một câu: “Ngũ ca, không phải huynh quản bên đó sao, huynh không biết Tam tỷ trở về à?”

Lạc Sanh vừa nghe thì nhẹ nhàng giật giật đuôi lông mày.

Thì ra nam tử này là vị nghĩa tử thứ năm của Lạc đại đô đốc - Vân Động.

Bị Lạc Nguyệt hỏi như thế, sắc mặt Vân Động trở nên cực kỳ khó coi, chửi nhỏ một tiếng: “Mấy cái đồ chết tiệt đó!”

Mắng xong, Vân Động hỏi lại một lần: “Vì sao Tam cô nương lại về kinh?”

Tính đến thời gian ngựa xe đi đường một chút, khi Lạc Sanh lên đường thì nghĩa phụ đã hôn mê nhiều ngày.

Lúc này Thịnh Tam Lang cũng cân nhắc lại.

Không đúng rồi, không phải biểu muội nhận được thư của cô phụ mới vào kinh à, nhưng tính thời gian thì khi đó cô phụ đang hôn mê, sao viết thư được chứ?

Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu nữ, trong lòng Thịnh Tam Lang nhảy ra một suy đoán lớn mật: Sẽ không phải là biểu muội giả tạo lá thư kia chứ?

Không có khả năng, cầm một phong thư giả tạo nào có trầm ổn như vậy.

Hơn nữa, tổ mẫu cũng đã từng thấy chữ viết của cô phụ, sẽ không nhận sai.



Chuyện này có chút ly kỳ rồi đấy —— Thịnh Tam Lang gãi gãi đầu, nhất thời có hơi không hiểu rõ.

“Không phải Ngũ ca cũng về đó sao?” Lạc Sanh hỏi lại.

Vân Động khẽ nhíu mày.

Hắn có một đôi mi dày, đỉnh mày như kiếm, sắc mặt góc cạnh, cho người ta loại cảm giác lãnh khốc ít khi nói cười, nhưng giọng điệu nói chuyện với Lạc Sanh lại coi như ôn hòa: “Nhận được tin nghĩa phụ bị ám sát hôn mê, ta liền chạy từ phủ Kim Lăng đến.”

Nghe Vân Động nói xong, suy nghĩ của Lạc Sanh quay nhanh.

Đúng như lúc trước nàng phỏng đoán, bên phủ Kim Lăng có Cẩm Lân Vệ trông chừng tỷ đệ Lạc cô nương, dù không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm, nàng rời đi lâu như vậy cũng nên có tin tức truyền tới cho người dẫn đầu Cẩm Lân Vệ đóng quân ở phủ Kim Lăng, cũng chính là đến tai nam tử trước mắt.

Nhưng Vân Động lại biểu hiện ra vẻ không hiểu rõ.

Nếu hắn không nói dối, vậy ở bên trong Cẩm Lân Vệ đã xảy ra vấn đề về truyền tin tức, mà có lẽ việc đó cũng không thoát khỏi liên quan đến việc nàng gặp phải đuổi giết.

Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng Vân Động ra vẻ không biết, nếu như vậy vấn đề của người này lớn rồi.

“Ta biết rồi!” Lạc Nguyệt phản ứng lại, “Tam tỷ, ngươi tự trở về!”

Động tác của mọi người nhất trí nhìn về phía Lạc Sanh, bao gồm cả Thịnh Tam Lang trong đó.

Chẳng lẽ thật sự là biểu muội giả tạo thư của cô phụ rồi tự mình chạy về?

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lạc Sanh khẽ nâng cằm, ngữ khí lãnh đạm: “Chuyện ta trở về chỉ cần nói với phụ thân thôi, hay là còn phải giải thích với người khác hả?”

Chẳng qua chỉ là giả tạo phong thư hồi kinh thôi, chuyện có tí tẹo mà cả đám giống như bắt được nhược điểm của nàng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK