Sao nàng có thể đưa ra loại yêu cầu đúng lý hợp tình như thế?
Tiểu quận chúa người ta đi mừng thọ cho Vương phi, nàng dựa vào cái gì mà đi theo chứ, dựa vào việc nàng không biết xấu hổ à?
Chúng nữ trầm mặc chế giễu.
Sau sự kinh ngạc lúc ban đầu, Vệ Văn che giấu sự phiền chán vô cùng tốt, dịu dàng nói: “Ta đi rồi rất nhanh sẽ trở lại, không bằng Lạc cô nương cứ nghỉ tạm ở đây cho tốt, nếu như nhàm chán cũng có thể ngắm hoa xem.”
Lạc Sanh mỉm cười: “Uống trà ngắm hoa có thể để sau, nếu ta đã đại biểu cho nữ quyến của phủ Đại đô đốc để tới đây, cũng phải ra mặt chúc mừng Vương phi một tiếng. Quận chúa nói có phải hay không?”
Vệ Văn nhíu mi trầm mặc một lát, bất đắc dĩ gật đầu: “Lạc cô nương nói cũng phải, vậy cùng đi thôi.”
Nhất thời nàng ta quên mất, Lạc Sanh không giống các quý nữ ở đây.
Những quý nữ kia là theo mẫu thân của mình tới, trường hợp phải xã giao đều có những phu nhân đó ra mặt, mà Lạc Sanh lại là nữ quyến có phân lượng nặng nhất phủ Đại đô đốc.
Nàng đưa ra ý muốn đi chúc mừng Vương phi, Vệ Văn làm chủ nhân hoàn toàn không tiện cản.
Mắt thấy Lạc Sanh theo Vệ Văn đi về phía ngoài đình, Lạc Nguyệt vội hô một tiếng Tam tỷ.
Lạc Sanh ngoái đầu nhìn lại, lộ ra một nụ cười trấn an: “Nhị tỷ và tứ muội ở chỗ này chờ ta, ta đi rồi sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Nhưng mà ——” Lạc Nguyệt nhớ tới lời Lạc đại đô đốc dặn dò, muốn nói lại thôi.
Phụ thân đã nói rằng nàng ta và nhị tỷ phải đi cùng Tam tỷ mà.
Phụ thân nói rất uyển chuyển, nhưng nàng ta hiểu rõ, đây là sợ Tam tỷ lại gặp rắc rối, bảo nàng ta và nhị tỷ phải nhìn chằm chằm.
Nhưng mà lời này lại khó mà nói ra khỏi miệng ngay trước mặt mọi người.
Mắt thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Lạc Nguyệt, Lạc Tình nhẹ nhàng kéo nàng ta một chút: “Tứ muội, ngồi xuống đi, rất nhanh Tam muội sẽ trở về.”
Việc Tam muội đã quyết định sẽ không sửa, mà để nàng ta và tứ muội cùng theo đi gặp Bình Nam Vương Phi lại không thích hợp, so với rối rắm trước mắt bao người, không bằng yên lặng chờ Tam muội trở về.
Bên kia đều là một vài trưởng bối, hẳn là Tam muội sẽ không gây ra xung đột đâu —— Lạc Tình nghĩ nhưng lại không xác định.
Vệ Văn đang đi ở trên đường cũng suy nghĩ về việc này.
Lạc Sanh cảm thấy hứng thú với việc xã giao từ khi nào, chẳng lẽ là định đi gây sự?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Vệ Văn trở nên lạnh lùng.
Nếu là như thế, nàng ta nhất định sẽ không tha cho nàng!
Không đúng, vốn dĩ hôm nay sẽ có trò hay để xem.
Nghĩ đến chuyện nào đó, khoé miệng của Vệ Văn hơi cong lên, bước chân lại nhanh hơn.
“Vương phi, quận chúa và Lạc cô nương tới rồi.”
Nghe tỳ nữ bẩm báo, Bình Nam Vương Phi đang mỉm cười mà không khỏi sửng sốt.
Bà ta đoán rằng con gái sẽ đến đây, nhưng Lạc cô nương là ai?
Nữ quyến của phủ Đại đô đốc đã thoát ly khỏi vòng chính thức của các phu nhân lâu lắm rồi, thế mà nhất thời Bình Nam Vương Phi không nhớ ra được Lạc cô nương trong miệng tỳ nữ là ai, mãi đến khi nhìn thấy thiếu nữ áo lục đi ở bên cạnh Vệ Văn.
Gương mặt này của Lạc Sanh khá có độ nhận biết.
Không vì điều gì khác, những phu nhân ở đây phàm là có con trai, đều từng lo lắng con trai bảo bối sẽ gặp phải độc thủ của Lạc cô nương.
Còn việc thật ra con trai không có được đẹp mắt lắm, thậm chí có hơi xấu tí, thì loại tình huống này hoàn toàn không tồn tại, dẫu sao ở trong mắt tất cả những người làm nương thì con trai nhà mình vĩnh viễn là xuất sắc nhất, dù có không phải Lạc cô nương, cũng có vô số nha đầu chết tiệt không biết xấu hổ nhìn chằm chằm đến chảy nước miếng.
Sự xuất hiện của Lạc Sanh khiến cho các phu nhân ở đây hoàn toàn ngẩn người.
Bình Nam Vương Phi nhìn Vệ Văn một cái.
Vệ Văn hành lễ xong thì giải thích: “Lạc cô nương muốn giáp mặt chúc mừng mẫu phi.”
Lạc Sanh hành lễ đúng lúc, cất cao giọng nói: “Chúc Vương phi hài lòng như ý, tùng hạc trường xuân.”
Giọng nói của thiếu nữ thanh thúy, như châu rơi vào mâm ngọc, rành mạch truyền vào trong tai mỗi người.
Những quý phu nhân từ trước đến nay vẫn luôn ổn trọng khéo léo không khỏi run run khóe miệng.
Tuy “Tùng hạc trường xuân” tuy là một câu cát tường, nhưng sao có thể sử dụng ở trên người Vương phi chứ.
Bình Nam Vương Phi vô cùng chú trọng bảo dưỡng, tuy là người đã sắp 50 tuổi, nhưng nhìn qua cũng chỉ khoảng 40, ngày thường thích nghe người ta khen bà ta trẻ tuổi nhất.
Lạc cô nương chúc Bình Nam Vương Phi tùng hạc trường xuân, đây không phải rõ ràng là đối xử với Bình Nam Vương Phi như một lão thái thái à.
Chậc chậc, nuôi con gái trở thành không học vấn không nghề nghiệp như vậy, Lạc đại đô đốc có sầu hay không?
Tuy nhiên Lạc cô nương có thể nghĩ ra một câu “Tùng hạc trường xuân” cũng coi như không dễ dàng, ngược lại là Bình Nam Vương Phi nghe xong cũng phải khó xử.
Các phu nhân nghĩ như vậy, lại lặng lẽ nhìn sắc mặt của Bình Nam Vương Phi một chút.
Từ khi vào kinh, Bình Nam Vương Phi đã sống một cuộc sống được chúng tinh phủng nguyệt, nào từng bị người ta chế giễu ngay trước mặt như vậy.
Không sai, Bình Nam Vương Phi nghe ra đây là chế giễu. Ngôn Tình Sủng
Thoạt nhìn bà ta cũng chỉ hơn 40 tuổi, đâu ra mà tùng hạc trường xuân!
Trong lòng Bình Nam Vương Phi vô cùng bực bội, cố tình còn không thể biểu lộ ra mặt chút nào.
Đây là tiệc mừng thọ của bà ta, nếu chút giận này cũng không nhịn được, chắc chắn sẽ bị người ta nhìn rồi chê cười.
Nhưng mà thật sự rất tức giận!
Bình Nam Vương Phi mỉm cười cảm tạ lời chúc phúc của Lạc Sanh, đuôi mắt thì lại nhìn con gái một cái.
Vệ Văn cắn cắn môi, nhịn lại cơn giận mà cười với Lạc Sanh: “Lạc cô nương, ta sai thị nữ đưa cô về hoa viên nhé.”
Lạc Sanh mang vẻ kinh ngạc: “Nơi này không có vị trí cho nữ quyến Lạc phủ ư?”
Vệ Văn bị hỏi đến cứng lại, không khỏi nhìn về phía Bình Nam Vương Phi.
Bình Nam Vương Phi vẫn duy trì nụ cười mỉm: “Sao lại vậy chứ, Lạc cô nương ngồi bên này đi.”
Lạc Sanh thẹn thùng cười: “Một tiểu cô nương như ta ngồi ở đây cũng không thích hợp. Không biết Trường Xuân Hầu phu nhân đã tới chưa?”
Lời này vừa được nói ra, mọi người sôi nổi nhìn về phía một phụ nhân ngồi bên cái bàn nào đó.
Phụ nhân nhìn dáng vẻ còn chưa đến 30 tuổi, khí chất dịu dàng.
Nhờ thế mà Lạc Sanh biết đây là Trường Xuân Hầu phu nhân Dương thị.
Theo lời Hồng Đậu nói, Lạc cô nương rất không thích Dương thị.
Nguyên nhân cũng đơn giản, vị kế thất này của Trường Xuân Hầu sinh ra một đứa con gái có chút tài danh, có một lần được mọi người khen ngợi, người ấy thuận thế cười nhạo Lạc cô nương không học vấn không nghề nghiệp.
Cố tình lời này bị Lạc cô nương nghe được.
Lạc cô nương đánh người ấy một trận không chút khách khí, nhân tiện chán ghét luôn cả nhà Trường Xuân Hầu.
Lạc Sanh nhìn Dương thị hơi hơi mỉm cười.
Lạc cô nương chán ghét người này, đương nhiên nàng cũng chán ghét rồi.
Không nói cái khác, chỉ nói đến việc người này gả cho biểu ca của mình khi trưởng tỷ chết bệnh chưa đến nửa năm, nàng đã không thích nổi.
Vừa lúc vị trí bên cạnh Dương thị cũng trống, Lạc Sanh lập tức đi qua, cười tủm tỉm hỏi: “Dương phu nhân không ngại ta ngồi ở đây chứ?”
Mí mắt Dương thị giật giật, không lộ cảm xúc cười cười: “Đương nhiên không ngại.”
Cũng không rõ một tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh nàng ta thì sao mà thích hợp được, nhưng mà cũng không dám hỏi.
Hung danh của Lạc cô nương, nàng ta cũng từng nghe thấy rồi.
Bây giờ may mắn duy nhất của nàng ta chính là hai đứa con trai còn chưa đến mười tuổi, không cần lo lắng Lạc cô nương đến đây là vì để ý đến mấy đứa con trai của nàng ta.
Lạc Sanh thong thả ung dung ngồi xuống, lịch sự văn nhã uống trà ăn mứt hoa quả.
Mắt thấy yến hội đã bắt đầu, Lạc Sanh lại chỉ có ý ăn uống từ đầu đến cuối, Vệ Văn có chút không kìm nén được.
Nếu mà Lạc Sanh ở lại bên này, vậy việc sắp xếp kia chẳng phải là uổng phí…
Vệ Văn lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho một thị nữ.
Thị nữ xen lẫn trong mấy thị nữ bưng chè, bưng chén chè đã được múc ra cho cho Lạc Sanh.
Một đôi tay trắng nõn xinh đẹp, một chén chè sắc hương đều đủ.
Chè vừa mới được bưng đến trước mặt Lạc Sanh, đôi tay kia đột nhiên run lên.
Một bàn tay càng trắng nõn xinh đẹp hơn nhẹ nhàng hất một cái, chén chè kia liền đổ ở trên mặt Trường Xuân Hầu phu nhân Dương thị.
Trường Xuân Hầu phu nhân với khí chất dịu dàng phát ra một tiếng hét chói tai.