Cứ như từ rất lâu trước kia, cậu đã từng gặp hắn, đáy mắt tràn ngập tối tăm, toàn thân lại tắm ánh mặt trời.
Trên người hắn tựa hồ có ma lực, khiến cậu đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ muốn tới gần người đàn ông xa lạ này.
Họ mới biết nhau không lâu, nhưng hai người như hai mảnh thuyền nhỏ trôi dạt trên đại dương mênh mông rộng lớn, từ địa phương xa xôi được sóng biển đẩy về chốn cũ.
Từ đó không đành lòng xa nhau thêm lần nào nữa.
Trương Phạn mời Lăng Thược cùng ăn một bữa cơm, cậu vô cùng sảng khoái đồng ý, chỉ là cậu có chút tò mò.
Đây là con đường mỗi ngày đi làm cậu phải đi qua, lẽ ra tất cả cửa hàng trên đường cậu đều biết đại khái. Thế mà giờ cậu mới biết ở góc đường đằng kia có một nhà hàng cơm Tây, bên trong rất ít người, các thực khách ít trò chuyện với nhau, biểu cảm khi dùng cơm khá khô khan.
Có lẽ Lăng Thược có chú ý tới không khí dị thường, nhưng phong cách trang trí và ánh đèn nhà hàng rất hợp gu cậu. Hơn nữa có Trương Phạn săn sóc bên cạnh, cậu tạm thời xem nhẹ việc này.
Lăng Thược hơi ngây người, bởi vì Trương Phạn thật sự rất giống thân sĩ từ một lâu đài Anh quốc cổ xuyên qua, từng động tác đều mang theo ưu nhã không nói nên lời, tư thế dùng cơm cực kỳ tiêu chuẩn.
Mãi đến khi chạm vào ánh mắt hơi mang ý cười của Trương Phạn, cậu mới vội vàng cúi đầu, ảo não tự trách, tại sao bản thân cứ nhìn chằm chằm người ta ăn cơm hoài, quá thất lễ.
Nhân viên phục vụ mang vẻ mặt vô cảm bưng món ngon tới, thưởng thức cùng rượu vang đỏ tuyệt hảo, rất có tình thú.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên trong không khí yên tĩnh, vô cùng đột ngột.
Lăng Thược cười trừ, lập tức nhấn nút bắt máy, mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi anh, bạn trai tôi gọi điện.” Nói xong, nghiêng đầu tiếp điện thoại.
Trương Phạn giơ tay ra hiệu không sao, cầm ly rượu trên bàn lên, hơi ngẩng đầu nhấm nháp vị rượu tinh khiết trên đầu lưỡi, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt.
Tại góc độ Lăng Thược không thể thấy được, ánh mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, sắt bén lại chứa sự xâm lược.
Người gọi điện cho Lăng Thược tựa hồ đang nói lời ngon tiếng ngọt, chọc cho Lăng Thược cười cười đáp lại một câu, ngữ khí mềm nhẹ thân thiết.
Đáy mắt Trương Phạn tối tăm, có lẽ cảm xúc trong lòng đã đến bờ vực bùng nổ, Trương Phạn nhếch môi, lộ ra nụ cười u ám, nụ cười khiến gương mặt của hắn trở nên vặn vẹo.
Hai người tạm biệt, Lăng Thược cúp điện thoại quay đầu lại, hơi thở bất ổn của Trương Phạn nháy mắt biến mất, ánh mắt mỉm cười rót thêm chút rượu vào ly Lăng Thược, thắc mắc hỏi: “Người vừa rồi, là bạn trai của cậu?”
“Ừm. Không dám giấu anh, thật ra tôi… đã comeout.” Lăng Thược lấy hết can đảm, mở miệng nói một câu. Cậu không biết mình bị sao, mà lại thẳng thắn với một người mới quen.
Nhiều người trong nước không dám công khai bản thân là gay, bị kỳ thị cũng không ít, chưa kể cậu vốn là một người mẫn cảm.
Trương Phạn lại uống một ngụm rượu, nhẹ nhàng lắc lư ly thủy tinh, hương rượu trong ly lan tỏa làm Lăng Thược có chút say mê.
Trong mắt hắn không có khinh bỉ, nghi ngờ, hoặc bất cứ cảm xúc ghét bỏ nào, tựa hồ đã sớm biết tình huống của cậu, chỉ cười nhẹ: “Cậu Lăng rất có dũng khí.”
“Anh không thấy hai người đàn ông ở bên nhau, là kỳ quái à.” Lăng Thược cũng cười, ngượng ngùng.
“Gặp được người mình yêu, vì bản thân theo đuổi hạnh phúc thì có gì kỳ quái?” Ánh mắt Trương Phạn tràn đầy nhu hòa, như nắng sớm buổi sáng mùa thu, ấm áp mà không chói mắt.
Dù là bạn bè của Lăng Thược cũng không thể chấp nhận, vậy mà một người mới quen biết lại bao dung cậu đến thế.
Đối mặt với người đem lại cho mình cảm giác an tâm, Lăng Thược thả lỏng phòng bị, kể cho hắn nghe ít chuyện về bạn trai Phương Tín.
“Bạn trai cậu thật hạnh phúc.” Có thể có được em. Trương Phạn cười nói, híp mắt che đậy ý cười lạnh lẽo.
“Cảm ơn.” Lăng Thược chân thành cảm tạ.