Cậu nhanh chóng lục lại ký ức trong đầu, Trương Phạn lóa mắt như vậy, nếu họ từng gặp nhau trong quá khứ thì cậu không thể quên được.
Nhưng hỏi cỡ nào Trương Phạn cũng không chịu nói tiếp. Chỉ dùng đôi mắt u buồn nhìn lại, làm tâm Lăng Thược xoắn thành một cục, đành chôn thắc mắc vào đáy lòng.
Vốn Trương Phạn đã đối xử rất tốt với cậu, sau khi hai người xác định quan hệ, càng hận không thể đem cả thế giới đến trước mặt Lăng Thược, lúc nào cũng muốn nhét cậu vào túi.
Mỗi lần Lăng Thược nghiêng đầu, đều có thể bắt gặp ánh mắt chuyên chú của Trương Phạn, mới đầu cậu còn cảm thấy ngại ngùng nóng má, nhưng về sau lại hoài nghi có phải Trương Phạn mỗi giây mỗi phút đều nhìn chằm chằm mình. Điều này làm cậu thấy hơi gò bó, nhưng cậu thừa nhận đây cũng là gánh nặng ngọt ngào.
Lăng Thược thường xuyên cảm thán, được gặp Trương Phạn là chuyện may mắn nhất cuộc đời này.
Trương Phạn là người ngay thẳng biết đạo lý, cơ trí đầy lý tính, nhưng khi yêu lại chẳng biết phân biệt đúng sai, không hề có nguyên tắc.
Khi Lăng Thược nghe tin đồng nghiệp cũ trong công ty vì tẩy chay cậu mà bị Trương Phạn sa thải, trong lòng không thể bình tĩnh.
Cậu biết Trương Phạn luôn tận hết khả năng che chở cho cậu, cơ không biết hắn sẽ làm quá mức như thế. Đúng là bọn họ bài xích cậu, nhưng nó đối với cậu không ảnh hưởng lắm. Hắn là lãnh đạo, sao lại suy nghĩ thiếu thận trọng đánh đổ bát cơm người ta.
Lăng Thược cứ tưởng Trương Phạn đối với ai cũng ôn hòa có lễ, thì ra, anh ấy chỉ đối xử đặc biệt với cậu.
Có hơi không công bằng với người khác… Nhưng bản thân được yêu thương đến vậy, cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Tình cảm hai người nhanh chóng tăng lên, cảm xúc dao động của Trương Phạn càng lúc càng lớn, như thể tình yêu bị kìm nén bấy lâu nay đã được giải phóng, chúng đè nặng lên Lăng Thược làm cậu thường xuyên thấy khó thở, nhưng cậu nguyện ý vui vẻ chịu đựng.
Trong môi trường sinh hoạt thoải mái, cảm giác bị đồ vật quỷ quái quấy rầy cũng không còn, khi cậu cho rằng bản thân đã khỏe hơn, thì mọi thứ lại trái ngược.
Lúc đi làm, cậu luôn cảm thấy đồng nghiệp xung quanh đều mang theo ác ý nhắm vào mình, đi ngang qua phòng trà thì nghe họ nói xấu sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo trào phúng, chúng giống như những con dao bén nhọn, khiến cậu sợ hãi lui về phía sau, sợ bị tổn thương.
Dù cậu đang là trợ lý của Trương Phạn, phạm vi công tác cục kỳ nhỏ, gần như không cần giao tiếp với đồng nghiệp, nhưng ác ý nhắm vào cậu vẫn không ngừng xuất hiện ở trong lẫn ngoài công ty.
Ra ngoài ăn cơm gặp nhân viên phục vụ, tan tầm về nhà chạm mặt nhân viên dọn vệ sinh, người bán hàng trên bên vỉa hè,… Thái độ và ánh mắt của bọn họ đều khiến cơ thể cậu cứng đờ. Cậu nghĩ bọn họ biết mình là đồng tính luyến ái, giây tiếp theo sẽ nhào lên nhục mạ cậu, chế giễu cậu.
Tóm lại, tất cả hành động giao tiếp đều khiến cậu cảm thấy nguy hiểm tột độ.
Có lẽ cậu bị chứng vọng tưởng bị hại, nhưng cậu cũng cảm thấy đầu óc bản thân vẫn minh mẫn, sao có thể bị bệnh?
Rơi vào đường cùng, cậu đành phải hạn chế ra ngoài hoạt động, chuyên tâm ở nhà tĩnh dưỡng. Ttrương Phạn vô cùng lo lắng tình trạng của cậu.
“Bảo bối, có phải tinh thần của em không tốt lắm?” Trương Phạn lo lắng giơ bàn tay, dịu dàng vỗ nhẹ gương mặt Lăng Thược, đáy mắt tràn đầy thương tiếc, đè nén cảm xúc hưng phấn.
Lăng Thược nằm trong ngực hắn, chỉ nghe được giọng nói quan tâm cưng chiều, trong lòng ấm áp. Cậu cười cười, dụi dụi đôi mắt hơi thâm, gật đầu.
Ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, tình huống vẫn không khá hơn, buổi tối đi ngủ đều cảm thấy rét run cả người, không muốn quấy rầy Trương Phạn, cậu đành phải cưỡng bách chính mình mau ngủ. Cậu không muốn sử dụng bất cứ loại thuốc nào nữa.
Dù vậy, cậu vẫn bắt đầu hoảng hốt.
Thậm chí ban ngày lúc Trương Phạn không có nhà, cậu thường cho rằng Trương Phạn đang ngồi cạnh bàn cơm, hoặc trên sô pha trò chuyện cùng cậu. Hắn thì thầm rất nhiều thứ, mỗi khi nhận ra đó chỉ là ảo giác, cậu giật mình tỉnh lại rồi bị dọa chảy đầy mồ hôi lạnh.
Lần này không giống tình huống trước kia. Hồi trước cậu còn có thể đảm bảo mình không có bệnh, nhưng hiện tại, cậu không chắc nữa.
Lăng Thược chủ động nhờ Trương Phạn đưa mình đi khám bác sĩ.
Bác sĩ nói cậu có triệu chứng chướng ngại tinh thần
Trương Phạn có vẻ rất phẫn nộ, hoặc nói là, cứ cho rằng Lăng Thược mắc bệnh, hắn cũng không thèm quan tâm.
Cuối cùng Lăng Thược chấp nhận bản thân thực sự có bệnh, hơi mất mát, nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc.
Vì Trương Phạn, cậu muốn mình nhanh khỏi bệnh.