Hắn không tin thì thôi, thế mà còn ép cậu uống hết đống thuốc. Sợ thuốc có tác dụng phụ, cậu chậm chạp không dám uống.
Thế mà Phương Tín vẫn lừa cậu uống hết thuốc, vì thế hai người vung tay đánh nhau một trận.
Lăng Thược giận dỗi, đành dùng thuốc ngủ và vài loại thuốc ổn định thần kinh khác.
Không biết thân thể có gì khác thường hay không, nhưng ít nhất buổi tối cậu hoàn toàn mất ý thức, dần dần tìm lại thói quen sinh hoạt trước kia.
Cậu tìm được công việc mới tại một công ty xí nghiệp rất lớn.
Cậu lo lắng lý lịch của mình không đủ kinh nghiệm, không ngờ lại thuận lợi vượt qua phỏng vấn đi làm chính thức, hơn nữa đồng nghiệp xung quanh cũng đối xử khá tốt với cậu.
Đi làm được một tuần, cậu được thăng chức làm trợ lý tổng giám đốc. Đồng nghiệp bỗng thay đổi sắc mặt, thi nhau cách xa cậu.
Tình hữu nghị vừa mới thành lập nháy mắt đã sụp đổ.
Lăng Thược cười khổ, thu thập đồ đạc của mình, dọn đến bàn làm việc bên cạnh văn phòng giám đốc.
Cậu không biết vì sao mình được thăng chức, nhưng xem như là một chuyện tốt, hưởng tiện nghi thì không cần phải giải thích.
Tuy cái chức trợ lý tổng giám đốc nghe oai đấy, nhưng hoàn toàn không liên quan gì với công việc trước kia của cậu, đã thế còn không có ai hướng dẫn cậu nên làm cái gì.
Mà tổng giám đốc hình như rất ít khi xuất hiện ở công ty, ít nhất là trong các câu chuyện bát quái của đồng nghiệp chưa hề nhắc đến lãnh đạo.
Sau khi được thăng chức, Lăng Thược hạ quyết tâm bắt đầu tăng ca.
Những đồng nghiệp khác đúng giờ tan làm về nhà, công ty chỉ còn vài nhân viên vệ sinh quét dọn, ánh đèn trong tòa nhà cũng tắt gần hết, chỉ còn một văn phòng vẫn sáng đèn.
Lăng Thược đánh chữ được một nửa, phát hiện đèn trong phòng bên cạnh sáng lên, vừa hết hồn vừa sợ. Chẳng lẽ là tổng giám đốc tới? Hoặc là người nào khác?
Giữa hai phòng cách nhau một tấm kính mờ, chỉ mơ hồ thấy đèn bên kia sáng lên, động tĩnh gì đó thì không nghe thấy. Cậu thử đến gần gõ cửa kính.
“Có việc gì sao?” Đối phương nhanh chóng hỏi một câu.
Lăng Thược chớp mắt, cảm thấy thanh âm này khá quen tai.
Cửa văn phòng mở ra. Đúng là người bạn đã lâu không gặp Trương Phạn.
Đối phương vẫn giống như ngày mới quen, dáng người đĩnh đạc, trên mặt luôn mang ý cười ôn nhu tỏa sáng giữa đêm tối yên tĩnh.
Thì ra Trương Phạn chính là tổng giám đốc, mà cậu là trợ lý của hắn. Thật sự quá bất ngờ. Như vậy cũng tốt. Có bạn bè trong một công ty xa lạ sẽ khiến bản thân an tâm hơn.
Thấy Lăng Thược tỏ vẻ vui mừng, Trương Phạn nhướng mày, giấu kín cảm xúc sung sướng, mỉm cười với cậu.
Lăng Thược cũng cười theo, buồn bực tích tụ nhiều ngày trong lồng ngực đều biến mất.
Thần kinh giống như sợi dây thừng rối một nùi được tháo ra vuốt thẳng, tư duy khôi phục lại bình thường.
Có lẽ do gần đây uống nhiều thuốc, sắc mặt Lăng Thược thoạt nhìn rất tái nhợt, hốc mắt hơi thâm đen, xương gò má cũng nhô cao rõ ràng.
Trương Phạn tinh mắt chú ý tới điểm này, ý cười tắt dần, đôi mắt tràn đầy đau lòng, giọng nói pha lẫn lo lắng, “Làm sao vậy, không gặp nhau một khoảng thời gian, sao sắc mặt cậu lại kém đến thế?”
Lăng Thược vội vàng lắc đầu, cậu muốn ngắm tiếp nụ cười của hắn, chưa kể cậu thấy mình không hề có bệnh, nên cậu che dấu tình trạng bản thân, giải thích qua loa: “Chỉ là dạo này áp lực hơi lớn, nghỉ ngơi không tốt.”
Đối phương vừa nghe, lông mày lập tức níu lại: “Nghỉ ngơi không tốt thì nên thả lỏng nhiều hơn, vì sao còn tăng ca?”
Lăng Thược mím môi, kìm nén ý cười, người này bình thường ôn nhu trầm tính, thế mà vì lo lắng cho cậu mà lộ vẻ tức giận.
Không đợi câu trả lời, Trương Phạn tắt đèn văn phòng, nắm tay cậu kéo ra ngoài.
Lăng Thược không hiểu suy nghĩ của hắn lắm, nhưng bàn tay Trương Phạn nắm chặt như tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Bước ra khỏi văn phòng đen như mực, Lăng Thược thấy tròng mắt hắn vươn chút ánh sáng nhàn nhạt.
Trương Phạn siết chặt tay cậu, nhìn vào đêm tối nặng nề.
“Nếu không thể xem bình minh, vậy chúng ta đi ngắm trăng nhé.”