Phong Chi Danh đứng ở giữa phòng nhàn nhã đổ mấy hủ rắn rết bọ cạp vào trong chiếc đỉnh đồng đang mở nắp. Tiểu hộ vệ của hắn Sài Thất năm nay mới mười bốn vừa nhìn vừa âm thầm kinh hãi trong lòng hỏi: "Quốc sư, lần này ngài định chế thuốc gì nữa vậy?"
"Ngươi chỉ cần biết là thuốc tốt." Phong Chi Danh đáp hờ hững.
Sài Thất đen mặt: "Lần trước ngài chế Dược Phương Hoàn gì đó cũng bảo với ta là thuốc tốt, kết quả đem cho mấy cái xác uống vô bọn chúng bật dậy khỏi quan tài nhảy bàch bạch thành hình vòng tròn cả đêm mới chịu dừng lại. Ta sợ lắm rồi, khi thử thuốc ngài đừng gọi ta theo."
Phong Chi Danh nhướn mày: "Ngươi được ta nuôi từ nhỏ mà sao cái gan bé tẹo như hạt đậu vậy?"
Sài Thất không phục cãi lại: "Quốc sư, ta là kẻ to gan nhất trong phủ này rồi. Nếu là đám hộ vệ khác gặp được cảnh xác chết bật dậy, bọn họ chắc là chết ngất luôn tại chỗ chứ không chỉ sợ như ta thôi đâu." Sài Thất được thể thì than phiền luôn một lượt. "Nhân tiện ngài cũng tém tém cái tính khí kinh dị của mình lại một chút đi. Thánh chỉ ban hôn đã truyền xuống, lần này ngài không thể lại dọa người ta chạy mất dạng nữa đâu. Mà dù ngài cố chấp dọa dẫm thế nào thì vẫn phải thành hôn thôi, đêm động phòng còn phải nhìn mặt nhau rồi thế này thế nọ nữa, sợ quá thì làm sao mà...ây...nói chung quốc sư à..."
Sài Thất còn đang huyên thuyên, bị Phong Chi Danh ném cho cái nhìn khó chịu liền tự giác im bặt. Phong Chi Danh tiếp tục đổ hết nguyên liệu vào rồi đóng nắp đỉnh lại, bấm đốt tay tính toán thời gian: "Đợi đến giờ Tuất hẳn châm lửa. Thuốc này phải nấu liên tục ba ngày ba đêm, không được để lửa tắt đi. Ngươi đi lựa vài người nhanh nhẹn đến canh chừng."
Sài Thất gật đầu toan đi, chợt có hạ nhân chạy vào báo lục thiếu của Bắc Đường gia Bắc Đường Du đến xin bái kiến. Sài Thất vừa nghe cái tên này liền chộn rộn không yên: "Quốc sư, đó không phải là người được ban hôn với ngài sao? Sao tự dưng lại đến đây?"
Phong Chi Danh cũng không hiểu vì sao Bắc Đường Du đột ngột tới tìm y nhưng y thừa biết nghĩa phụ căm ghét Bắc Đường gia thế nào, nay lại chủ động xin tứ hôn cho y và Bắc Đường Du, vậy tin chắc Bắc Đường Du này là kẻ tâm cơ không nhỏ.
Không nghe thấy Phong Chi Danh trả lời, Sài Thất đành tự lẩm bẩm một mình: "Vậy ta đi mời ngài ấy vào đại sảnh. Dù sao cũng là công tử của Bắc Đường tướng quân, không thể thất lễ được."
"Mời đến phòng riêng của ta." Phong Chi Danh nói xong thì thản nhiên rời đi. Sài Thất tưởng là mình nghe lầm nên hỏi lại hạ nhân: "Quốc sư vừa nói gì vậy?"
"Ngài ấy bảo đưa đến phòng riêng của ngài ấy." Hạ nhân cũng đơ người ra lặp lại.
Sài Thất đứng hình. Thế này thì không chỉ thất lễ mà đích thực là phi lễ luôn rồi.
Ít lâu sau, Sài Thất đưa Bắc Đường Du đến trước cửa phòng của Phong Chi Danh. Sài Thất thân là hộ vệ, chủ nhân bảo sao thì chỉ biết làm vậy, cũng không dám ý kiến gì nhiều.
Sài Thất đẩy cửa ra, đưa tay mời Bắc Đường Du bước vào. Bắc Đường Du đứng lặng yên một lúc suy ngẫm. Làm gì có đạo lý đãi khách lại đãi ở phòng riêng? Phong Chi Danh đang cố tình làm khó hắn, thử xem hắn dám vào hay không?
Nếu đã hiểu rõ ý tứ của Phong Chi Danh, Bắc Đường Du cũng không ngại gì mà không dám vào. Hắn an nhiên cất bước đi vào trong. Sài Thất tinh ý khép cửa lại và lui đi.
Phong Chi Danh đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, lưng dựa vào gối mềm phía sau, tay phải cầm ống tẩu không hề châm thuốc, tay trái vuốt ve con rắn màu vàng gọi là Linh Tê đang trườn bò từ chân đến ngang eo. Y nghe thấy tiếng cửa chuyển động liền mở mắt ra, thận trọng quan sát Bắc Đường Du đang tiến gần tấm bình phong ngăn cách giữa giường ngủ và bàn trà. Người đến có khuôn mặt ưa nhìn, cử chỉ điềm đạm, phục sức đơn sơ, tóc dài cột cao dùng trâm bạc cố định, đầu trâm khắc hình chim hạc cao quý.
"Là ngươi?"
Bắc Đường Du bước qua bình phong, giật mình vì Linh Tê đang tùy ý quấn trên người Phong Chi Danh. Thiên hạ đều biết quốc sư đương triều mỹ mạo như hoa, cốt khí phi phàm, sở dĩ đã gần hai mươi lăm mà vẫn chưa thành gia lập thất đều vì tính tình cổ quái khiến người ta khiếp sợ. Có điều đối với Bắc Đường Du, tính tình cổ quái làm sao xấu xa cho bằng lòng dạ đen tối?
Bắc Đường Du tự biết đã thất thố, đứng nghiêm trang lại vái Phong Chi Danh một cái: "Tham kiến quốc sư! Vẫn may là ngài còn nhớ được ta."
Phong Chi Danh không thích quan tâm đến người khác, nhưng chuyện vừa xảy ra vào một tháng trước thì y vẫn chưa lú lẩn tới mức không nhớ được. Hôm đó, y một mình lên núi tìm kiếm độc vật về chơi đã tình cờ cứu được Bắc Đường Du thoát khỏi tay một đám thổ phỉ
Phong Chi Danh ngồi thẳng người lại, lạnh lùng hỏi: "Đến tìm ta làm gì?"
Bắc Đường Du cười hỏi: "Ngài vẫn chưa nói chuyện với Tây Định Hầu sao?"
Phong Chi Danh hiểu ra: "Gần đây ta bận rộn chế thuốc, không có thời gian về thăm nghĩa phụ. Ngươi lập giao dịch gì với ông ấy rồi?"
Bắc Đường Du không muốn kể lể dài dòng: "Cái này cũng không quan trọng mấy. Quan trọng là ta chỉ muốn báo ân quốc sư."
Phong Chi Danh bật cười: "Lại còn có thứ chuyện tốt từ trên trời rơi xuống vậy sao? Nếu ta nói đó chỉ là tiện tay, ta tiện tay giết bọn chúng, tiện tay cứu ngươi giống như ta vẫn thường tiện tay nhặt đại một con độc vật nào đó trên đường cho ăn thì ngươi nghĩ sao?"
"Vậy chứng minh tấm lòng của quốc sư thật nhân hậu. Ta càng phải vì sự nhân hậu của ngài mà báo đáp."
Phong Chi Danh nhạo báng kết luận: "Não của ngươi có vấn đề à?"
Bắc Đường Du không giận lắc đầu: "Tuy rằng trước đây ta có lúc mù mắt tin lầm người, nhưng hiện tại ta rất rõ ràng về những chuyện đang làm. Đối với quốc sư, đó chỉ là tiện tay. Còn đối với ta, đó là ơn tái tạo. Nếu như quốc sư không ra tay giúp đỡ, ta chắc hẳn đã bị đám thổ phỉ đó lăng nhục. Tuy rằng với tính cách của ta có thù tất báo, ta thề sẽ không để cho bọn chúng có thể sống tiếp trên đời, nhưng sự nhục nhã trên cơ thể đó không cách nào tẩy rửa được, luôn sẽ đi theo ta trong ác mộng, ám ảnh ta cả đời."
"Vậy tóm gọn lại là...?"
"Ta muốn báo ân."
"Ngươi báo ân bằng cách ép hôn ta?"
"..."
Câu hỏi ngoài sức tưởng tượng của Phong Chi Danh khiến Bắc Đường Du có chút khó trả lời. Hắn chưa từng nghĩ đến khía cạnh này.
"Lẽ nào quốc sư có ý trung nhân rồi?"
"Không!"
"Vậy thì xin quốc sư cho ta cơ hội. Ta ở bên cạnh ngài nhất định sẽ giúp ích cho ngài, tuyệt không để ngài phải chịu thiệt thòi gì."
Linh Tê không nghe hiểu cuộc trò chuyện giữa bọn họ, cứ miệt mài bò qua bò lại khắp người Phong Chi Danh, còn hồn nhiên leo lên giữa đùi y mà nằm mọp xuống. Bắc Đường Du không muốn tỏ ra thất lễ trước mặt Phong Chi Danh, cho nên vẫn luôn cố tỏ ra bình tĩnh để che giấu một sự thật rằng hắn vô cùng sợ rắn. Hắn luôn ngấm ngầm dõi theo nhất cử nhất động của Linh Tê. Nó cứ ở trên người Phong Chi Danh là tốt nhất, ngàn vạn lần đừng bao giờ bò xuống giường.
Bất luận Bắc Đường Du che giấu cỡ nào, Phong Chi Danh vẫn nhận ra nỗi sợ của hắn. Y xoa đầu Linh Tê cười nhạt: "Được rồi. Hôn sự này cũng chẳng đến lượt ta lên tiếng. Sau này ngươi đừng hối hận là được. Cùng lắm ta xem như nuôi thêm một con độc vật khác trong phủ."
Bắc Đường Du chột dạ. Ý của Phong Chi Danh lẽ nào ám chỉ hắn cũng rất độc?
"Nhưng ta có một cấm kỵ. Ta không thích tiếp xúc thân mật với người lạ. Vì vậy, báo ân thì báo ân, ngươi đừng viện cớ chiếm tiện nghi của ta. Còn lại những chuyện khác, ngươi thích làm gì thì làm, thích náo thế nào thì náo, ta sẽ không quản tới."
Khi nói ra lời này, Phong Chi Danh cong hờ khóe môi lên nhưng ánh mắt lại đanh thép đe dọa. Bắc Đường Du dở khóc dở cười nói: "Quốc sư nghĩ nhiều rồi."
Sau khi trở lại Bắc Đường phủ, nha hoàn A Cát tùy thân của Bắc Đường Du vui vẻ chạy đến báo với hắn phủ quốc sư vừa phái người đưa sính lễ sang, số sính lễ nhiều đến mức khiến mọi người trong phủ đỏ mắt vì ghen tị. Bắc Đường Du vừa từ phủ quốc sư về, xem thái độ của Phong Chi Danh thì có lẽ không rảnh đâu mà sắp xếp tỉ mỉ đến thế. Hắn đoán chắc số sính lễ đó là do phủ hầu gia chuẩn bị dưới tên Phong Chi Danh mà thôi. Dù sao, có thể gả cho ân nhân, còn có thể mượn dịp này thoát khỏi chiếc lồng giam Bắc Đường phủ, đối với hắn là chuyện hỉ liền đôi.
Bắc Đường Du đang tính về phòng nghỉ ngơi, nửa đường lại gặp phải đại tỷ Bắc Đường Hinh và nhị ca Bắc Đường Vũ đang đi tới. Bắc Đường Vũ vừa thấy hắn liền buông lời chế nhạo: "Lục đệ của chúng ta quả thật giỏi, đúng là làm rạng danh Bắc Đường gia vô cùng. Cành cao như phủ quốc sư mà đệ cũng bám vào được."
Bắc Đường Hinh ngày thường đối với Bắc Đường Du không yêu không ghét, nhưng khi nghe được lời này liền có chút bất mãn. Mấy năm trước, hoàng đế từng có ý ban hôn cho Phong Chi Danh với một trong các khuê nữ kinh thành. Khi đó, Bắc Đường Hinh là người có tiềm năng nhất. Tuy nhiên, khi hoàng đế dò hỏi ý tứ của Phong Chi Danh, y đã thẳng thừng từ chối. Hoàng đế cũng lo lắng về mối bất hòa lâu năm giữa Bắc Đường Ngạo và Tây Định Hầu nên đành gạt bỏ ý định. Bên ngoài liền truyền tai nhau rằng Bắc Đường Hinh bị Phong Chi Danh chê bai. Phần thể diện này không chỉ mất đi mà ngay đến các công tử vốn luôn theo đuổi Bắc Đường Hinh cũng tự động rút lui vì sợ dây vào tai tiếng, báo hại đến tận bây giờ Bắc Đường Hinh vẫn chưa gả đi được.
"Phụ thân còn đang đợi chúng ta."
Bắc Đường Hinh nhịn xuống phất tay áo đi thẳng. Bắc Đường Vũ còn muốn châm chọc thêm nhưng sợ Bắc Đường Hinh đi nhanh quá đuổi theo không kịp nên đành bỏ qua.
A Cát nghĩ mà tức thay cho Bắc Đường Du: "Số sính lễ đó lão gia vẫn còn giữ lại không đưa sang chỗ chúng ta. Đã vậy, lão gia cũng không gọi thiếu gia đến hỏi han, lại gọi đại tiểu thư và nhị thiếu gia sang làm gì không biết?"
Bắc Đường Du sợ A Cát nóng nảy sinh chuyện nên khuyên: "A Cát, bây giờ bọn họ có làm gì cũng phải nhịn. Đợi khi chúng ta sang được phủ quốc sư, ta sẽ từ từ đòi lại cả vốn lẫn lãi."
A Cát ngỡ ngàng nhìn Bắc Đường Du, cảm động đến mức đáy mắt long lanh: "Thiếu gia, người cũng đem ta theo sao?"
Bắc Đường Du cười: "Ngốc thật! Sao ta có thể để ngươi ở lại đây chịu khổ? Ngươi là tiểu nha đầu mà mẫu thân ta thương nhất còn gì? Giờ mẫu thân không còn nhưng vẫn còn ta. Ta sẽ thay người chăm sóc ngươi."
A Cát cúi đầu dụi khóe mắt, ngăn không cho bản thân khóc ra: "Thiếu gia nói quá rồi. Ta là nha hoàn của người, nên để ta chăm sóc người thì mới đúng."
"Ai chăm sóc ai cũng vậy thôi. Sau khi mẫu thân đi rồi, ở tại Bắc Đường phủ rộng lớn này, cũng chỉ còn ta và ngươi tự nương tựa vào nhau. Ta xem ngươi giống hệt tiểu muội nhà mình. A Cát, ráng đợi thêm một thời gian nữa thôi. Chúng ta sắp được tự do rồi. Ngươi nên vui mới phải."
A Cát kìm nén lại, ngẩng lên gật gật tán thành rồi nhoẻn miệng cười. Hai bên má A Cát có lún đồng tiền nhỏ xinh, khi cười đặc biệt càng duyên dáng. Mẫu thân thường nói với hắn đứa nhỏ này ngoan ngoãn lại tốt tính, đợi thêm vài tuổi nữa sẽ tìm mối tốt gả đi. Đáng tiếc, A Cát còn chưa lớn đủ thì mẫu thân đã rời bỏ thế gian này.
"Ân! Dù đợi bao lâu ta cũng đợi, chỉ cần được ở cạnh thiếu gia thôi. Mà thiếu gia ra ngoài đã ăn gì chưa? Hay ta xuống bếp tìm chút gì cho người nha?"
"Ta không đói, thời gian này ta sẽ bỏ bữa. Nếu có ai hỏi, ngươi nói với bọn họ ta buồn phiền vì chuyện hôn sự không muốn ăn. Còn nữa, rao tin với mấy hạ nhân nhiều chuyện rằng ta vừa trở về từ phủ quốc sư, tâm trạng càng tồi tệ hơn."
A Cát không hiểu nhưng vẫn gật đầu tiếp: "Ta biết rồi."