"Là ai?"
"Ta việc gì phải nói cho ngươi biết?"
"Là quốc sư sao?"
Tiêu Trường Lân ngơ ra: "Liên quan gì đến huynh ấy? Huynh ấy thành thân rồi, ngươi ngốc hả?"
Cố Thẩm Đề không tin đáp án này, nói: "Những người bên cạnh ngươi ta điều tra qua cả rồi, ngoài quốc sư đều không thể tính là thân thiết gì với ngươi."
"Ta chính là thích những người không thân thiết đó. Ngươi nghĩ ta chỉ có một tình nhân thôi sao? Ta có rất nhiều, mỗi người một kiểu, như vậy mới thích."
Tiêu Trường Lân nói cho đã cái miệng, nói xong mới thấy hơi hối hận. Sắc mặt của Cố Thẩm Đề đột biến vặn vẹo đến mức khó coi, tròng mắt có tơ máu nổi cợm lên. Cố Thẩm Đề gặn hỏi lại từng chữ rét lạnh đến bức tim người:
"Mỗi người...một kiểu? Như vậy...mới thích?"
"Ta..."
Tiêu Trường Lân chột dạ, đang định giải thích thì bị Cố Thẩm Đề nhét vải tiếp tục, ngay cả nửa câu y còn chẳng nói được. Cố Thẩm Đề cởi nốt tầng y phục sót lại trên người, để lộ một vùng sẹo tròn trên ngực trái. Có điều, vào giờ phút này, Tiêu Trường Lân không có tâm tư hỏi xem vùng sẹo này từ đâu mà có.
Cố Thẩm Đề khô khan đến vô cảm nói: "Nếu vương gia đã thích phóng túng như vậy, bản tướng cũng không cần dịu dàng làm gì."
Cố Thẩm Đề trực tiếp đem nhục bổng cương cứng đâm xuyên qua hậu huyệt của Tiêu Trường Lân mà không hề chuẩn bị chút gì. Tiêu Trường Lân chỉ từng đùa nghịch với mấy ngón tay, chưa bao giờ thử thứ nào khác to lớn hơn, đột nhiên bị cự vật như vậy xâm nhập, đau đến thốn cả người. Y thét dài trong cổ họng, đập tay khua xích sắt điên cuồng.
Cố Thẩm Đề điên đến mờ mắt, vừa loạn động vừa bóp cổ Tiêu Trường Lân ghì xuống, tuy không nghiêm túc muốn bóp chết y nhưng cũng khiến y khó thở vài phần. Cố Thẩm Đề tiến công rất mạnh, mà mỗi lần tiến vào đều đánh đến sâu nhất, nhất thời đi theo khoái cảm giàn giụa, không quan tâm Tiêu Trường Lân ở dưới thân chịu giày vò thế nào.
Tiêu Trường Lân cố cào lên cánh tay Cố Thẩm Đề ngầm bảo dừng lại. Cố Thẩm Đề nhìn vết cào chảy cả máu cũng chỉ tàn nhẫn thốt ra mấy chữ: "Thế này đã đủ thích chưa?"
"Con mẹ nó!" Tiêu Trường Lân chửi ầm lên ngàn lần trong đầu: "Súc sinh ngươi!"
Tiêu Trường Lân bị làm liên tục cả đêm dài đến ngất đi. Rạng sáng y tỉnh lại một chút, nhưng chịu không nổi thân thể đau nhức lại ngất tiếp. Gần tối, Tiêu Trường Lân tỉnh lại lần nữa. Cố Thẩm Đề chỉ mặc một tầng y phục mỏng ngồi cầm cây sắt khều than trong lò lửa cháy bừng. Tiêu Trường Lân nghĩ thầm trời đang xuân thì lấy đâu ra lạnh mà Cố Thẩm Đề phải đốt lò lửa gần giường?
"Tỉnh rồi sao?" Cố Thẩm Đề buông tay khỏi cây sắt quay lại nhìn Tiêu Trường Lân, muốn vươn tay chạm vào mặt y nhưng y liền rụt người lại tránh né.
Cố Thẩm Đề thu tay hụt hẫng giữa khoảng không. Vải trong miệng Tiêu Trường Lân đã được lấy ra nhưng toàn thân hắn vẫn trần trụi nằm trong chăn, bốn bề là dịch thể hỗn độn không thể phân rõ thuộc về ai với ai.
Tiêu Trường Lân không dám nói bừa nữa. Cố Thẩm Đề điên rồi, trong lúc này mà kích thích cơn điên của Cố Thẩm Đề bùng phát hơn thì hắn mệnh táng hoàng tuyền là cái chắc.
Cố Thẩm Đề tiếp tục cầm cây sắt khều đám than đỏ nói: "Ngày ngươi rời thành, ta có đến. Ta đứng trên một lầu cao dõi theo ngươi, trong lòng cực kỳ đau đớn và hổ thẹn. Lúc đó ta mới nhận ra ta thích ngươi nhiều đến mức nào. Ta đến hỏi quốc sư, làm cách nào có thể khiến hoàng thượng thu hồi thánh ý trả ngươi về lại kinh thành. Quốc sư nói chỉ cần ta lập được đại công, có thể lấy đại công đó khẩn xin hoàng thượng ban ơn. Thế nên ta đến Nam biên, một nơi mà quanh năm cát bụi dặm trường, man di giết người như rơm rạ mà không chút sợ hãi gì. Ta đơn thuần nghĩ chỉ cần ta cố gắng, chúng ta sẽ lại trở về như xưa. Ta cũng phải tạo được tên tuổi để xứng đáng với ngươi."
Tiêu Trường Lân cụp mắt. Y biết Cố Thẩm Đề không phải người thích nói dối hay khoe khoang. Cố Thẩm Đề nói sao thì chính là như vậy. Y cũng biết trong những vùng biên ải của Đại Hành, Nam biên chính là nơi đáng sợ nhất. Nơi này tập hợp nhiều bộ tộc man di thiện xạ dũng mãnh, không có vị tướng quân nào dám đến trấn biên. Tuy nhiên, dù mảnh đất có đáng sợ thế nào thì dân chúng vẫn phải sinh tồn và kiếm ăn, cũng không thể vì nó đáng sợ liền bỏ đi hết. Nếu vậy, ai cũng muốn sống tại kinh thành hoa lệ nhàn hạ, chẳng ai muốn đến những chỗ khỉ ho cò gáy làm gì. Do đó, trấn biên là việc bắt buộc không thể xao nhãng. Phụ hoàng y đã từng cử rất nhiều tướng quân có bản lĩnh tới đó trấn biên, kết quả chưa tới một năm nếu không bị giết thì cũng sợ hãi xin về, chỉ có Cố Thẩm Đề đã trụ được tới ba năm, còn diệt sạch đám man tộc đó, quả thật là đáng nể vô cùng. Bất quá, vào lúc Cố Thẩm Đề đi trấn biên, Tiêu Trường Lân đang ở hoàng lăng nên chẳng hề hay biết gì. Lúc y về kinh, Cố Thẩm Đề đã bình định phần lớn man tộc rồi, cũng không còn gì nguy hiểm để y phải lo lắng.
"Nói nhiều như vậy làm gì nhỉ? Ngươi căn bản đều không muốn hiểu." Cố Thẩm Đề chuyển từ giọng bi thương sang phẫn nộ chất vấn, chuyển nhanh tới mức đại não của Tiêu Trường Lân còn chưa kịp thích ứng: "Khi ta còn ở ngoài sa trường ăn gió nằm sương, sống chết trong gang tấc mà vẫn ngu muội tâm tâm niệm niệm về ngày đoàn tụ với ngươi, ngươi ở kinh thành vui vẻ không ít nhỉ? Rất nhiều tình nhân sao? Ta còn tưởng là do ta làm sai, đáng nhận quả báo. Ngươi không tha thứ cho ta đều tại ta cả. Nào ngờ sự thật không phải vậy."
Cố Thẩm Đề giơ cao cây sắt nóng đỏ lên, khói bốc ngùn ngụt. Tiêu Trường Lân kinh hãi, lập tức nhận ra tác dụng khác của lò lửa này.
"Không! Thẩm Đề, ngươi nghe ta giải thích..."
"Ta sẽ để lại ký hiệu trên người ngươi, như vậy thì sau này ngươi không còn dám để nam nhân nào khác chạm vào."
Cố Thẩm Đề quay sang phía Tiêu Trường Lân và tung tấm chăn mà y đang quấn chặt ra. Tiêu Trường Lân rụt người vào trong góc, vươn hai tay ra trước ngăn Cố Thẩm Đề đến gần: "Không phải như ngươi nghĩ. Ta giận quá hóa ngu, nói lời ngông cuồng xằng bậy mà thôi. Đều không phải."
"Đừng sợ! Chỉ bỏng một chút thôi. Khi ta ở Nam biên từng bị quân địch bắt một lần, bị tra khảo đến sống dở chết dở, thậm chí còn bị khắc dấu qua. Tin ta đi, một dấu thôi thì không chết được đâu."
Tiêu Trường Lân kinh tâm nhận ra vùng sẹo trên người Cổ Thẩm Đề vì sao mà có. Thì ra đó chính là hậu quả của việc lóc da để loại bỏ dấu ấn quân địch khắc lên.
Cố Thẩm Đề kéo mạnh cổ chân Tiêu Trường Lân. Tiêu Trường Lân bị hành hạ cả đêm, cả người bầm dập chỗ xanh chỗ tím, thực sự không còn mấy phần sức lực để phản kháng lại. Y sợ Cố Thẩm Đề làm thật, nước mắt tuôn ra lấm lem toàn khuôn mặt: "Không có nam nhân nào khác. Ta chỉ có ngươi thôi. Một mình ngươi thôi. Ngươi là người nam nhân đầu tiên của ta, thật mà."
Cố Thẩm Đề dừng lại nhưng mà cây sắt trên tay vẫn đang lăm le gần đùi Tiêu Trường Lân. Tiêu Trường Lân tự ôm lấy mặt mình khóc lớn hơn: "Tên điên! Ngươi giết chết ta đi, thà là giết ta chứ đừng hành hạ ta nữa. Ta đã nói là không có ai khác ngoài ngươi rồi. Ta tự làm chính mình không được sao? Nếu ngươi không bắt cóc ta rồi chọc ta nổi điên thì ta có cần tự hạ nhục bản thân vậy không? Ta nói mấy lời đó cũng có sung sướng gì đâu."
Cố Thẩm Đề ném cây sắt trở lại lò than, chống tay gục đầu thật lâu. Tiêu Trường Lân quệt đi nước mắt, kéo chăn ôm lấy hai đầu gối nhìn vào trong góc giường, thà vậy cũng không muốn nhìn đến Cố Thẩm Đề. Y cũng không quan tâm Cố Thẩm Đề tin hay không.
"Không có...thật sao?" Cố Thẩm Đề khó khăn gặn hỏi lại. Vốn dĩ Cố Thẩm Đề cũng không muốn làm tới mức này, vốn dĩ cũng rất muốn cho Tiêu Trường Lân một đêm đẹp đẽ khó quên nhưng giận quá thường mất khôn. Trong lòng khó chịu liền muốn để Tiêu Trường Lân hiểu cảm giác khó chịu hơn cả việc bản thân y đang trải qua là thế nào.
"Không có." Tiêu Trường Lân bức xúc nhưng cũng không dám làm ầm lên như trước, cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. "Đã nói trăm lần không, ngàn lần không rồi, ngươi còn muốn gì nữa?"
"Ta muốn gì ngươi thật sự không rõ sao?" Cố Thẩm Đề bẽ bàng hỏi, sau đó mệt mỏi đưa một tay lên đỡ trán. Ánh lửa bập bùng soi không ra dung nhan hốc hác và tiều tụy cực hạn của y. "Thôi bỏ đi, ngày mai ta sẽ đi gặp hoàng thượng. Cho dù có thiên đao vạn quả hay ngũ lôi oanh đỉnh giáng xuống, ta cũng không biết sợ hãi là gì nữa rồi."
Tiêu Trường Lân nghe vậy xót xa, vô thức quay mặt ra nhìn về phía Cố Thẩm Đề. Rõ ràng người phụ bạc y trước là Cố Thẩm Đề, rõ ràng người hành hạ y thừa sống thiếu chết cũng là Cố Thẩm Đề, vậy thì vì sao nghe xong những lời kia y liền cảm thấy như bản thân đã làm gì đó tội lỗi tày đình? Lý trí gào thét rằng y mới là kẻ bị hại, nhưng trái tim lại đau nhói vô cùng khi nhìn thấy Cổ Thẩm Đề buông xuôi như thế.
Cố Thẩm Đề im lặng một lúc thì nhổm người đứng dậy. Tiêu Trường Lân sợ hãi Cổ Thẩm Đề cứ vậy mà đi, không suy nghĩ gì liền vươn tay ra khỏi giường nắm lấy góc tay áo của Cố Thẩm Đề. Cố Thẩm Đề xoay người lại, ngơ ngác nhìn y. Y một chữ cũng không biết nên nói sao, mím chặt bờ môi run rẩy, hai mắt long lanh vẫn chưa kịp khô ráo, một đường nhìn chòng chọc vào Cố Thẩm Đề.
Cố Thẩm Đề bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi muốn sao?"
Tiêu Trường Lân càng mím môi chặt hơn. Có một sự thật mà trước nay y chưa từng kể ra với bất kỳ ai. Năm ấy, vụ xấu hổ của y và Cố Thẩm Đề bị phụ hoàng biết được, phụ hoàng nổi giận một trận nhưng ban đầu không hề làm gì y. Người mà ông muốn trị tội là Cố Thẩm Đề. Ông cho rằng Cố Thẩm Đề báo hại y mất mặt.
Tiêu Trường Lân biết Cố Thẩm Đề là nam nhân có chí hướng xa vời. Tâm nguyện của Cố Thẩm Đề chính là trở thành đại tướng quân uy danh hiển hách được vạn người kính nể. Nếu như tội này giáng xuống, chức quan hiện tại còn khó giữ chứ đừng nói là tiền đồ sau này. Vì vậy, Tiêu Trường Lân mới ngu ngốc tự nhận hết tội lỗi về mình. Y nói là y quyến rũ Cố Thẩm Đề, là y không biết tự trọng bám riết lấy một người đã có vị hôn thê. Cố Thẩm Đề từ đầu đến cuối chẳng hề làm gì sai cả. Phụ hoàng đại nộ, thế nên mới phạt y đi canh giữ hoàng lăng. Hình phạt này nghe như rất nghiêm trọng, nhưng khi đó Tiêu Trường Lân nghĩ rằng dù sao bản thân cũng chẳng sứt mẻ chút nào, còn đỡ hơn là hủy hoại cả cuộc đời của Cố Thẩm Đề.
Tiêu Trường Lân nỗ lực đến nhường ấy đều vì bảo vệ Cố Thẩm Đề, nhưng nay Cố Thẩm Đề đang ở trên ngưỡng cao danh vọng lại muốn dùng một tội danh chẳng ra gì chọc giận phụ hoàng, khiến ông nhớ lại chuyện năm xưa, tội mới chồng tội cũ thì khó tránh thân bại danh liệt từ đây. Y không thể trơ mắt ra nhìn Cố Thẩm Đề điên cũng không biết chọn thời điểm như thế. Có điều, bảo một kẻ bị hại như y đi năn nỉ người hại mình, còn phải vò đầu bứt tóc ra nghĩ thay mọi điều cho người hại mình, cảm giác thật sự khó đỡ. Y so với Cố Thẩm Đề còn muốn điên hơn.
"Đừng đi. Ta hứa với ngươi." Tiêu Trường Lân nói lí nhí trong miệng. Phải tự thuyết phục bản thân nói ra những lời này có chút không cam tâm nhưng không nói thì không được.
Cố Thẩm Đề hoang mang: "Ý ngươi là sao? Ngươi đồng ý ở bên cạnh ta sao?"
Tiêu Trường Lân rút tay lại, ngàn vạn lần chửi rửa mình ngu ngốc nhưng vẫn phải gật đầu thừa nhận.
"Tuy nhiên ta có hai điều kiện. Một là ngươi phải giữ bí mật chuyện đêm qua, và hai là ngươi không được xích ta nữa."
Cố Thẩm Đề nghi ngại: "Nếu ta thả ngươi ra, ngươi sẽ trốn."
Tiêu Trường Lân hừ lạnh: "Nếu ngươi cứ xích ta thế này, sớm muộn cũng có người biết ta mất tích, chẳng khác nào làm lớn chuyện này lên. Ngươi quen biết ta lâu như vậy, lẽ nào không rõ tính ta? Tiêu Trường Lân ta nói một là một. Ta cam đoan không trốn thì sẽ không trốn."
"Chuyện khác còn có thể cam đoan, chuyện này khó nói chắc được."
"!!!'
Tiêu Trường Lân nghĩ nghĩ, tên điên này cứng đầu và cố chấp ghê.
"Ta phải làm sao thì ngươi mới yên tâm?"
"Ta xin hoàng thượng ban hôn hoặc là ngươi xin hoàng thượng ban hôn."
"!!!". Truyện Mạt Thế
Tiêu Trường Lân im lặng, Cố Thẩm Đề cũng im lặng theo. Lòng y ngũ vị tạp trần, chẳng biết cái sự cố chấp này của Cố Thẩm Đề khiến y nên buồn hay vui?
"Để ta xin." Tiêu Trường Lân miễn cưỡng chấp nhận thỏa thuận. Nếu để Cố Thẩm Đề xin, y không thể kiểm soát được Cố Thẩm Đề sẽ nói những gì, còn khiến y phải mất thêm bao nhiêu cái mặt nữa trước phụ hoàng?
Cố Thẩm Đề mỉm cười, bất ngờ bước lại ôm chầm lấy Tiêu Trường Lân siết thật chặt: "Trường Lân, tin ta, ta sẽ khiến cho ngươi hạnh phúc."
Tiêu Trường Lân thở dài. Y ngu cũng ngu cạn lời rồi, có tự chửi mình bao nhiêu lần cũng chẳng bớt ngu được, thôi thì đành buông tha cho bản thân, chấp nhận người trước mặt vậy. Có điều hai chữ hạnh phúc nghe quá xa xỉ rồi. Y vẫn chưa thể biết quyết định vừa rồi là đúng hay sai nữa, thậm chí đang nghĩ có phải do bản thân nông nỗi chăng?
Cố Thẩm Đề đúng là tên đáng ghét, khiến y yêu không xong mà bỏ mặc cũng không đành.