Vào lúc chính Ngọ, khi những tia nắng cao nhất chiếu rọi thẳng xuống đỉnh Thiên Điện, Bắc Đường Du tay phải cầm đoản bổng được chạm khắc đá quý ngũ sắc tượng trưng cho thân phận các đời quốc sư ở Đại Hành, tay trái cầm thánh chỉ mở ra tuyên đọc bắt đầu. Hoàng đế nằm bệnh không thể đến. Tiêu Phương Viễn sau khi bị phế đã đi đất phong. Dung vương Tiêu Cảnh Thái là người xếp thứ bậc lớn nhất trong nhà sau thái tử dẫn đầu các vị vương gia khác thắp hương quỳ khấn vái, mục đích chính là đa tạ ơn đức tổ tiên đời trước, nguyện cho cương thổ Đại Hành vững bền, bá tánh an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hòa.
Tiêu Giản Mặc không được tính là huyết thống thân cận của hoàng đế nên không thể quỳ. Y đứng chen giữa hai hàng văn võ đại thần nhất mực im lặng. Vô tình, ánh mắt Bắc Đường Du quét qua đám đông chạm phải sự thù hằn gai góc từ đáy mắt của Tiêu Giản Mạc. Bắc Đường Du ngầm rùng mình, không biết quốc sư đại nhân lại đắc tội gì với vị Hiền vương này đây?
Lễ xong, Bắc Đường Du mừng rỡ trong lòng, vốn định nhanh chân hồi phủ tránh cho có người tới bắt chuyện làm hắn lúng túng. Ai ngờ, Tiêu Trường Lân hồn nhiên kéo hắn lại hỏi nhỏ có muốn đi nghe hát không, còn bồi thêm vài câu: "Lát nữa mấy huynh ấy muốn tổ chức tiệc rượu đến tận nửa đêm. Hiền huynh cũng biết mấy buổi tiệc như vậy là chán nhất, huynh cũng không tránh nổi đâu. Chi bằng lúc này rời đi sớm không ai bắt được mới là an thân."
Bắc Đường Du cạn lời. Ngày tế tổ trọng đại mà đám vương gia này tưởng nhớ tổ tiên chưa đến một khắc đã tranh thủ lo ăn chơi rồi. Tổ tiên ở trên cao chắc hẳn tự hào lắm đây.
Bắc Đường Du suýt nữa là nói trong phủ có việc nên phải về trước một bước, nhưng nói vậy thì không giống tác phong thường ngày của Phong Chi Danh cho lắm. Hắn cười khẩy bảo: "Ta bận lắm, trong phủ còn mấy cái thi thể chưa kịp may. Ngươi cũng bớt xem hát lại đi, nghe đồn gia gia của ngươi đang ở nhà đợi ngươi đó."
Tiêu Trường Lân xám mặt, bức xúc gào lên: "Gia gia cái gì? Thập ca lại mách lẻo với huynh phải không? Ở trong nhà ta mới là người có quyền nhất biết chưa? Ta nói một thì Cố rùa bò đó không dám nói hai đâu."
Tiêu Nhan Dĩnh đúng lúc đi tới châm biếm: "Hắn không dám nói hai thôi nhưng làm tận ba bốn."
Tiêu Trường Lân phủi tay bỏ đi: "Không nói với các huynh nữa. Các huynh đúng là tầm mắt hạn hẹp."
Tiêu Nhan Dĩnh đợi Tiêu Trường Lân đi rồi mới nói: "Hiền huynh, chuyện mà huynh dặn dò trước đây ta chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, lúc nào cũng có thể điều động."
Bắc Đường Du giả vờ gật đầu nhưng trong lòng ngu ngơ không biết Phong Chi Danh dặn dò cái gì, càng không hiểu ý tứ của Tiêu Nhan Dĩnh điều động cái gì?
"Bình tĩnh chờ thêm đi." Hắn đáp lại bằng một câu vu vơ không đúng mà cũng chẳng thể nào sai.
Tiêu Nhan Dĩnh đồng tình: "Chuyện này đúng là không thể gấp. Đã chờ mười năm rồi, cũng không ngại chờ thêm nữa. Hiền huynh yên tâm, ta không manh động đâu."
Bắc Đường Du từ biệt Tiêu Nhan Dĩnh hồi phủ. Câu nói của Tiêu Nhan Dĩnh vô tình đã ám chỉ cho hắn một manh mối. Phong Chi Danh chắc hẳn đã biết được gì đó về cái chết của Tiêu Cận Dung rồi.
Chân trước Bắc Đường Du vừa bước vào cổng phủ, chân sau đã phải ngỡ ngàng đứng khựng lại. Hắn mới đi vắng một buổi mà suýt không nhận ra phủ nhà mình nữa rồi. Khắp sân hoang tàn đổ nát như thể vừa trải qua một trận đánh lớn. Dưới đất y phục rách rưới và thịt rữa bốc mùi hôi thối kinh khủng. Các hộ vệ và nô bộc trong phủ đang thay phiên nhau dọn dẹp không ngừng tay. Sài Thất vừa trông thấy Bắc Đường Du, lúc này vẫn còn ở trong dáng vẻ của Phong Chi Danh liền chạy tới nói: "Quốc sư đừng bận tâm, vừa xảy ra chút việc nhưng đã bình loạn xong rồi."
Bắc Đường Du gật đầu, ở đây hỏi chuyện cũng không tiện nên về phòng tháo bùa và thay y phục trước. Lát sau dọn dẹp xong xuôi, Sài Thất mới đến giải thích với hắn: "Phủ của chúng ta bị một đám cương thi nữ tấn công. Quốc sư đã sớm lường trước chuyện này nhưng người đến còn yếu hơn quốc sư dự định rất nhiều, vốn chẳng cần Bát Thập và những cương thi mà chúng ta nuôi ra tay. Hộ vệ trong phủ thôi đã thừa sức đối phó rồi."
"Xem ra đều là người của Hồ Di phái tới. Có lẽ bọn chúng biết Xích Hào hiện giờ đang ở phủ chúng ta. Nhưng mà, hộ vệ cũng thật có bản lĩnh."
Sài Thất cười cười: "Quốc sư quên nói cho người biết thì phải. Người đừng thấy bọn họ hiện tại nhàn nhã thảnh thơi mà xem thường. Hoàng thất Đại Hành đa phần đều có đội tử sĩ riêng sẵn sàng xả mạng bảo vệ chủ tử. Những hộ vệ này trước kia chính là tử sĩ của trưởng công chúa. Sau này trưởng công chúa tu hành, bọn họ vẫn trung thành đi theo quốc sư. Có điều, đi theo quốc sư thì đâu cần phải vào sinh ra tử gì đâu? Bọn họ cứ ăn rồi ngủ riết trông lười nhác ra hẳn. Tuy nhiên, nếu có chuyện xảy ra, bản năng tử sĩ vẫn rất mạnh mẽ không dễ bị vùi dập. Chỉ là, ngày thường bọn họ rất sợ đám cương thi quốc sư nuôi, luôn tránh tiếp xúc bằng mọi cách có thể. Nay lại phải đối đầu với cương thi, có phần oan khuất cho bọn họ rồi."
Bắc Đường Du cũng cười tươi nói: "Chắc là Trường Lân khi nãy nói đúng, tầm mắt của ta hạn hẹp quá rồi. Ngươi thay ta mở tiệc chiêu đãi các huynh đệ ấy thật tốt. Bọn họ muốn ăn gì chơi gì đừng ngại chi tiền. Lòng trung thành ấy so với tiền tài càng đáng quý hơn."
Sài Thất sợ rằng Bắc Đường Du ái ngại nên vội nói thêm: "Về điểm này phu nhân yên tâm đi. Ngày thường quốc sư đối đãi với bọn họ vô cùng tốt. Người nhà của bọn họ nếu có đau ốm bệnh tật gì quốc sư sẽ tặng thuốc thang quý hiếm mà chẳng cần hoàn tiền. Ta từng nói rồi, quốc sư là người vô cùng, vô cùng tốt."
"Đáng tiếc người tốt lại không có phúc báo tốt." Bắc Đường Du thở dài. Mỗi lần nghĩ đến Phong Chi Danh là trái tim hắn quặn thắt không yên.
Sài Thất hùng hồn đáp lại: "Sẽ có. Quốc sư sẽ trở lại với chúng ta, phu nhân chỉ cần tin như vậy thôi."
Bắc Đường Du sờ đầu Sài Thất. Ít nhất trong lúc khó khăn này đây, hắn không phải cô lẻ một mình.
"Đa tạ ngươi, Tiểu Thất à."
Phủ Hiền vương, buổi tối năm ngày sau.
Tiêu Giản Mặc ôm bạch miêu trong lòng, đứng ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ nói: "Hồ Di không thể giữ lại. Hắn cứ tự tung tự tác như thế thì sẽ hỏng kế hoạch của chúng ta. Phủ Bạc vương thì thôi đi, đến cả phủ quốc sư mà cũng dám đến. Vẫn may là hắn còn chút não không đến lúc Chi Danh ở phủ, bằng không bị bắt thì xem như xong đời. Chi Danh cực kỳ thông minh. Ta vừa về kinh chưa lâu đã có yêu tà gây họa, Chi Danh sẽ cảnh giác ngay. Lần trước ta phải giả vờ làm người tố cáo để loại bỏ hiềm nghi của Chi Danh, nhưng giờ thì hay rồi, có rửa sao cũng không sạch. Ta biết Hồ Di là bạn thân của ngươi, bất quá người làm đại sự sẽ không câu nệ tiểu tiết. Ngươi vẫn nên sớm diệt trừ hậu hoạn đi."
Mao Toại Tử ngồi trên nhuyễn tháp, một nửa khuôn mặt lẩn khuất trong bóng tối cười nhẹ: "Không cần ngươi nói thì ta đã sớm cho người giải quyết rồi. Từ vụ của Thiết Thất, hắn lấy được Xích Hào không lập tức giao cho ta mà âm thầm giữ lại tự nghiên cứu bí mật bên trong, ta liền biết hắn có lòng riêng. Chẳng qua gần đây ta khá bận rộn nên hắn mới có chút cơ hội làm loạn này, về sau sẽ không thế nữa."
"Giải quyết rồi thì tốt. Lão hoàng đế cần máu của ta ngày một nhiều hơn. Ông ta sắp chống không nổi nữa rồi. Đợi ông ta ngã xuống, đó chính là thời cơ tốt nhất dẫn binh nhập thành. Từ đây đến lúc đó, không thể để bất cứ ai nghi ngờ chuyện gì. Chúng ta đã chờ đợi thời khắc này lâu như cả một đời rồi, càng vào lúc quan trọng càng phải chú ý cẩn thận hơn."
"Việc đó còn cần ngươi dạy ta sao? Bao nhiêu năm qua những người muốn tìm ta đâu phải ít, nhưng cũng chưa có ai tìm được không phải sao? So về ẩn nhẫn chờ thời, ta càng giỏi hơn ngươi."
Tiêu Giản Mặc trầm ngâm cúi đầu hỏi: "Tình Tương Dược...thứ đó thật sự thần kỳ đến vậy? Ý ta là chỉ cần trúng phải, dù là với ai, bất kể giới tính thế nào, cũng đều mơ mơ hồ hồ không kìm chế chính mình được sao?"
"Không thần kỳ đến vậy. Bất quá là kẻ có dục vọng đen tối sẽ bị dục vọng đen tối chế ngự lại, thế nên tên Thiết Thất kia trúng phải liền đánh mất lý trí. Trên đời này không có thứ thuốc nào khống chế được người khác hoàn toàn, trừ khi chính bản thân người đó cũng muốn chìm đắm. Dù sao, thứ đó rất dơ bẩn. Hồ Di cũng chỉ tình cờ có được một lọ duy nhất còn sót lại, không còn lọ thứ hai để ngươi thử đâu. Hồ Di sẵn sàng hy sinh lọ thuốc duy nhất đó hại Thiết Thất cũng không phải vì tên đó xứng đáng, chỉ vì hắn muốn ngụy trang thành một cái chết bình thường khiến ta không chú ý. Vở kịch này là diễn cho ta xem đấy, nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới đệ đệ của Thiết Thất lại làm lớn mọi chuyện như vậy, còn kinh động cả Đại Lý Tự nữa."
Tiêu Giản Mặc hụt hẫng nói: "Ta tò mò vậy thôi, ngươi nghĩ quá xa rồi. Sau khi Cố Thẩm Đề trở thành thống lĩnh tuần phòng doanh, thế lực bên Tiêu Nhan Dĩnh lại mạnh thêm. Trên đời này thật lắm chuyện bất công. Có kẻ ngồi không vẫn hưởng được lợi, trong khi kẻ khác sứt đầu mẻ trán để giành giật mà không có gì."
"Hiếm khi thấy Hiền vương tức cảnh sinh tình như vậy. Ngươi nên biết đời người khó mà có được bốn chữ lưỡng toàn kỳ mỹ. Theo đuổi một thứ thôi đã đủ khiến người ta tê tâm liệt phế, thống hận vô vàn rồi. Muốn cả ái tình và ngôi báu đều đến tay quả thật tham lam lại còn ích kỷ nữa."
"Ngươi chắc là không tham lam đâu nhỉ?" Tiêu Giản Mặc chế nhạo.
Mao Toại Tử bình chân như vại đáp: "Không dám nhận là bản thân tốt đẹp hơn ngươi nhưng ta không có sở thích cưỡng ép người khác hay làm những chuyện dơ bẩn. Năm xưa bất đắc dĩ phải giết chết Tiêu Cận Dung vì hắn vô tình biết được quá nhiều. Dù sao cũng là một đứa trẻ ngoan và tốt tính, thật đáng tiếc."
"Giả nhân giả nghĩa." Tiêu Giản Mạc đay nghiến mắng khẽ qua kẽ răng. Mao Toại Tử nhếch môi không nói thêm gì nữa.