Cố Trạch Phong sau khi ra khỏi khu rừng nhỏ trở về trạch viện ngoại môn đệ tử liền trở về phòng của mình, khép chặt cửa phòng lại.
Ờ thì hắn cũng không biết hắn khép cửa làm cái quái gì nữa.
Chỉ cảm thấy linh tính mách bảo, sắp có chuyện không lành xảy ra với hắn thôi.
Vâng, đúng như cái linh tính mách bảo, không sai vào đâu được thì không lâu sau ngoài trời mây đen kéo tới ùn ụt, tiếng sét của thiên Lôi không ngừng vang vọng.
Kỳ diệu nhất là, thể đích nào nó lại chỉ xuất hiện ở Trạch Viện ngoại môn đệ tử, những chỗ khác nó lại chả thèm ngó tới.
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là.......hình như nó đang đánh xuống, đánh xuống còn là căn phòng bốn bức tường duy nhất của hắn.
Cảm thấy có điều gì đó không mấy ổn áp, hắn liền nhanh chân lao ra khỏi cửa phòng chạy một mạch vào khu rừng cách vách kia.
Nhưng nào dễ như vậy, cuối cùng hắn vẫn là bị thiên lôi đánh chúng tơi bời hoa lá, y phục trên người bị thiên lôi đánh đến rách nát, không nhìn ra là rẻ rách hay vẫn là y phục.
Cố Trạch Phong bị đánh đến nằm bò, cố gắng gượng bò dậy thì lại bị một trận thiên lôi đánh xuống, cả người tê dại, xương cốt như bị đánh nát hết, không di chuyển được đến một ngón tay.
Hắn bị Thiên Lôi đánh đến dần mất đi y thức, lý trí không rõ, ánh mắt mơ hồ dần đi, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức hắn còn kịp chửi ra một câu.
"Đáng ghét, sao lúc nào cũng là ta xui!! ta fuck!"
Sau Đó......à không còn sau đó nữa. Hắn đã mất đi ý thức hoàn toàn.
- ------------------- -------------------- --------------------
Trận Thiên Lôi lần này kinh động không ít đến các trưởng lão Vân Trạch Tông và các tông môn phái khác. Nó kéo dài đến ba canh giờ tại Trạch viện ngoại môn đệ tử.
Các phong chủ Vân Trạch Tông tụ họp tại chính điện bàn luận về chuyện trận sét lần này.
Phong Chủ Yên Hoa Phong ngờ vực nhìn mọi người: "Hôm qua không phải đã xuất hiện rồi sao? Sao hôm nay lại vẫn còn thế, đã thế nó còn kéo dài tận ba canh giờ thế này nữa."
Phong Chủ Cảnh Vân Phong híp mắt nhìn phong Chủ Yên Hoa phong, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: "Có ai nói với ngươi là không thể tái hiện lần hai à?"
Phong Chủ Yên Hoa Phong chậm dãi lắc đầu: "Chưa một ai nói."
"Được rồi, lần này thiên lôi đánh đến hai lần, ta nghĩ nó không đơn giản chỉ là thiên tài địa bảo xuất hiện hay thiên tài xuất thế đâu." Chưởng Môn Yến Tam Bạch âm thanh bình tĩnh nói.
Các vị phong chủ đều ngó đầu lên nhìn vị chưởng môn sư tôn thanh lãnh, quanh thân phát ra hàn khí như muốn nói "người sống chớ gần" này, quanh năm không ra khỏi cửa đến mấy lần liền chỉ vì trận thiên lôi lần này mà bị kinh động đến, không nói nhiều lời liền nhanh chóng ngưng lại việc bế quan trọng đại mà đi ra khỏi cửa.
Bọn họ đều cảm thấy trên người chưởng môn sư tôn đều lạnh muốn đóng băng, khí tức quanh thân chỉ luẩn quẩn hai chữ "băng lãnh", ánh mắt liền như thế đáng sợ, cho dù có anh tuấn thì cũng chả ai muốn đến gần, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn cái người như bước ra từ trong tranh này.
Đáng đời sư tôn không có đạo lữ. (҂⌣̀_⌣́)
Yến Tam Bạch băng lãnh liếc mắt xuống nhìn các phong chủ, bọn họ liền căng cứng người lại, vội vã ngồi thẳng lưng, không dám nói xấu về y nữa.
Yến Tam Bạch bưng lên tách trà vuốt hai cái, nhìn xuống bọn họ:"Nghe bảo, lần này thiên địa dị tượng xuất hiện tại trạch viện ngoại môn đệ tử?"
Phong Chủ Nhất Chỉ Phong nhanh chóng kính cẩn trả lời y: "Bẩm sư tôn, đúng là như vậy ạ."
Lúc này Phong Chủ Yên Hoa Phong cũng mở miệng nói: "Còn nữa sư tôn, không những thế khu rừng cách vách trạch viện ngoại môn đệ tử còn có thêm một cái hố lớn, dưới đó còn xuất hiện thêm một cổ thi thể của Cự Mãng Huyễn Xà yêu thú cấp 8 nữa, không những thế nó còn bị thiên lôi đánh đến đen thui thùi lùi."
Yến Tam Bạch nghe đến đây, mày cũng chau lại: "Được rồi, nếu có thời gian trong những ngày này,ta sẽ đến trạch viện ngoại môn đệ tử để xem xét một chút. Thanh Thành, sắp tới là ngoại môn đệ tử sẽ tổ chức đợt loại sơ vòng đúng chứ?"
Vân Thanh Thành cũng là Phong Chủ Nhất Chủ Phong bị điểm danh liền giật mình, nhanh chóng trả lời y: "Vâng sư tôn."
Yến Tam Bạch không nhanh không chậm nhấc lên chén trà nhấp một ngụm: "Hôm đó ta có thể đến xem."
Các phong chủ tại đây đều bị lời này của y làm cho kinh nghi, ánh mắt ngờ nghịch nó nhìn y.
Yến Tam Bạch cũng không nói gì nhiều liền đặt xuống tách trà đứng lên ra khỏi chính điện.
Bỏ lại mấy cái gương mặt nghi hoặc nhân sinh ở lại.
"Vừa rồi, có phải sư tôn bị ai đoạt xá không?"
"Có khả năng cao!"
Cố Trạch Phong lim dim mở mắt, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn xung quanh.
"Đây là nơi quỷ quái nào?"
Hắn nằm trên mặt đất hỏi trời hỏi đất một lúc mới nhớ ra là mình bị thiên lôi đánh đến y phục trên người rách tả tơi, xương cốt như bị đánh đến nát vụn.
Nhanh chóng rời khỏi đất mẹ thân yêu, ngồi đó ngắm nhìn thân thể mình: "ủa gì dợ? sao thân thể lại không một thương tích thế này? Thậm chí cảm thấy còn có sức sống hơn hẳn là sao ta?"
Nếu không phải y phục hắn bị đánh đến rách tả tơi, hắn còn nghĩ hắn chỉ là mơ một giấc rồi tỉnh dậy thôi.
Còn nữa, sao cứ cảm thấy có gì đó không được đúng nhỉ?
Hắn Cảm Thấy Hình Như Có Gì Đó Không Đúng thật!
- -------------------hoàn chương 2 --------------------
*Tử: ồ woa, sau 3,4 tháng gì đó không viết chương 2.......thì vẫn không có ai đọc:"))
Hảo tổn thương*.