Editor: VyVy
...
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, chiếu lên mặt thiếu nữ nằm nghiêng trên giường, da thịt nhẵn nhụi như sứ, lông mi dày đặc cuốn lên, lông mày như thủy mặc mang theo vài phần mệt mỏi vừa mới rời giường.
Đuôi mắt cô đỏ vài phần, có chút ướŧ áŧ mông lung.
'Ding dong'
Một tin nhắn đẩy bật lên trên màn hình điện thoại di động.
Cô tùy ý cầm lên nhìn một cái.
"11 giờ đêm qua, trên cao tốc Liên Vân đi Vân Châu, liên tục xảy ra tai nạn liên hoàn của bốn chiếc xe, khiến hai người bị thương nặng, ba người bị thương nhẹ..."
Cô tỉnh táo một chút, mở ra và vuốt xuống vài lần.
Thời gian địa điểm đều đúng, bất quá, so với lần ngoài ý muốn kiếp trước, số người thương vong lại xảy ra biến hóa.
Không có chiếc Cayenne của nhà họ Diệp, tựa hồ kết quả còn tốt hơn không ít.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô liếc nhìn thời gian, 8:20.
Ninh Ly nhíu mày, lại kiểm tra đồ đạc trong ba lô một lần, lúc này mới không nhanh không chậm đứng dậy đi mở cửa.
...
Trâu Hoa đứng ở ngoài cửa, gõ cửa ba lần, dần dần mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, khi ông ta nghĩ đến việc đập cửa xông vào thì cánh cửa lại mở ra.
Một gương mặt trắng nắng hướng lên trời, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi đập vào mắt.
Trâu Hoa giật mình, rất nhanh hoàn hồn, đè nén tức giận trong lòng, nói: "Ninh tiểu thư, cô đến trễ."
Phu nhân đêm qua đã nói tám giờ, hiện tại đã gần tám giờ rưỡi rồi!
Rốt cuộc cô có ý thức về thời gian không?
"Phu nhân không thích người không đúng giờ."
Ninh Ly cười cười.
Kiếp trước cô đúng giờ, cũng không thấy Tô Viện thích cô nhiều hơn một phần.
Thật sự muốn nói, cô đã chờ đợi 11 năm từ khi cô 6 tuổi.
So sánh ra, Tô Viện chờ chút thời gian này, thì tính là cái gì?
"Thật ngại quá, cái này tôi còn thật sự không hiểu rõ lắm." Dù gì thì cũng đã nhiều năm không gặp nhau.
Ngực Trâu Hoa bị nghẹn lại.
Cái này là có ý gì??
Ninh Ly một bước đi ra, xoay người khóa cửa.
"Đi thôi."
Trâu Hoa nhìn cô một cái, hơi mở to hai mắt. "Ninh tiểu thư, hành lý của cô đâu?"
Cô lại mang theo một túi đeo vai.
"Chính là nó." Ninh Ly nói ngắn gọn.
Trâu Hoa: "..."
Tối qua cô không đeo cái này sao?
Còn nói cái gì chưa thu dọn xong, làm nửa ngày cứ như vậy mà đeo cái túi rách này?
Đùa với ai vậy!?
Ninh Ly đi được hai bước, lại quay đầu lại nhìn ông.
"Không đi sao? Làm cho người ta chờ lâu cũng không tốt."
Miệng Trâu Hoa giật giật, đành phải đuổi theo.
...
Đây là một buổi sáng không được vui vẻ.
Bởi vì Ninh Ly đến trễ, Tô Viện vô cùng bất mãn.
Trâu Hoa lái xe, Tô Viện và Ninh Ly đều ngồi ở hàng ghế sau.
Nhiệt độ bên trong xe rất thấp, bầu không khí căng thẳng.
Nhưng Ninh Ly lại giống như không phát hiện ra gì cả, vẫn ngồi một bên, nghiêng người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tô Viện nhìn cô một cái, vốn định răn dạy hai câu, nhưng nghĩ đến nha đầu này ngay cả chuyện trốn học cũng làm ra, nói những thứ này phỏng chừng cũng vô dụng.
Vẫn còn một số điều quan trọng hơn cần phải được giải thích.
"Sau khi đến Vân Châu, những tật xấu này của con đều sửa lại. Tiểu Sứ nhỏ hơn con ba tháng, A Thịnh năm nay mười tuổi, sau khi con tới chính là làm chị gái, phải nhường nhịn, chăm sóc chúng nó nhiều hơn, biết không?"
Lông mi Ninh Ly khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt như lồng một tầng ám quang, mờ mịt khó hiểu.
Đã rất nhiều năm, vẫn nghe được những lời này.
Cô là chị gái, vì vậy em trai cô đã phạm sai lầm sẽ được tha thứ.
Cô là chị gái, vì vậy em gái muốn bất cứ điều gì cô cũng phải cho.
Từ nhỏ sống nương tựa vào bà nội, ấn tượng của cô về ba mẹ đều rất mơ hồ.
Nhưng khi biết có thể trở về sống với mẹ, cô vẫn mang theo phần chờ đợi.
Liên tiếp đối với cái gọi là em trai cùng em gái kia, đều mang theo một trăm hai mươi phần bao dung.
Cô đã từng, là thật sự hy vọng có thể có một gia đình thuộc về mình.
Đáng tiếc...
Tô Viện nhìn thần sắc của cô, cho rằng cô đã nghe, hơi để yên một chút.
"Mặt khác, mẹ dự định đem hồ sơ học bạ của con chuyển đến Vân Châu nhị trung. Hiện tại lớp 12 bên kia cũng đã khai giảng —— "
Khóe môi Ninh Ly cong cong.
Vân Châu nhị trung là trường cấp 3 tốt nhất ở Vân Châu.
Diệp gia nhét cô vào, chỉ sợ cũng hao phí không ít công sức.
Cô từng tưởng rằng đây là bọn họ vì tốt cho cô, về sau mới biết là tự đa tình.
Chân tướng bất quá là, Diệp Minh là một người đàn ông cực kỳ sĩ diện.
Trước kia Ninh Ly sinh hoạt ở Lâm Thành, nước sông không phạm nước giếng thì thôi.
Nhưng hiện tại, Ninh Ly được đón về Diệp gia, chính là con gái riêng trên danh nghĩa của ông.
Ông làm như vậy, một là vì biểu hiện phong độ của mình, hai là vì thể hiện tài nguyên nhân mạch của mình, cùng bản thân Ninh Ly không có nửa điểm quan hệ.
Tô Viện thở dài.
Lúc trước bà đã hỏi thăm qua, Ninh Ly lúc trước ở Lâm Thành, thành tích vẫn bình thường, thuộc loại trung du dễ bị người ta xem nhẹ nhất.
Nếu là ở trường học bình thường, lăn lộn như vậy cũng không có gì, nhưng muốn vào Vân Châu nhị trung, cũng có chút khó khăn.
"Quá trình nhập học vẫn phải đi, nhưng chú Diệp của con đã chào hỏi, đến lúc đó con chỉ cần đi làm bài thi là được. Tuy nhiên, nhị trung cạnh tranh rất khốc liệt, sau khi con vào, phải phấn đấu để học tập chăm chỉ, và phấn đấu để cải thiện thành tích."
Ninh Ly từ chối cho ý kiến.
Tô Viện lại nói thẳng một chút, nhìn bộ dáng lãnh đạm của cô, tự giác không thú vị, cũng nghiêng đầu đi, không nhìn cô nữa.
...
Một tiếng rưỡi sau, đoàn người trở về Vân Châu.
Chiếc Cayenne màu đen một đường tiến vào viện Cảnh Duyệt Đường.
Lưng chừng núi, phân bố hơn mười biệt thự đơn lập.
Đây là khu biệt thự đắt nhất ở Vân Châu.
Ở nơi này, đều là thế gia có tiền nhất Vân Châu.
Trâu Hoa lái xe đến trước cửa một trong những biệt thự.
Cửa đại môn điêu khắc bằng gỗ nam chậm rãi mở ra từ hai bên.
Ninh Ly nhìn thoáng qua bên cạnh, phát hiện tiền viện đã dừng một chiếc xe.
Cô nháy mắt, đó không phải là xe của Diệp gia.
Cửa sổ xe mở nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy một người ngồi bên trong.
Từ chỗ cô nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của người nọ, cùng với một tia da thịt trắng lạnh như ngọc.
Dường như là đang ngủ.
Nhưng...
Người này cũng thật sự rất thú vị, đang yên đang lành, ở trong sân người khác mà ngủ trong xe?
Chung quanh yên tĩnh, ngay cả lúc người giúp việc tới nghênh đón, cũng tựa hồ cố ý chậm lại bước chân.
Có vẻ như... Sợ quấy nhiễu người nọ.
Tô Viện nhìn chằm chằm chiếc xe kia vài lần, luôn cảm thấy có chút quen mắt, lại nhớ không ra đã gặp qua ở đâu.
Bà nâng cằm lên. "Trong nhà có khách?"
Trên mặt Triệu Di mang theo hưng phấn khó có thể che dấu, hạ thấp thanh âm nói:
"Phu nhân có điều không biết, hôm nay, Trình đại thiếu gia đến đưa thiệp mời!"
Cả Vân Châu, chỉ có một Trình đại thiếu gia – Trình Tây Việt.
Bất quá mới 23 tuổi, liền đã tiếp nhận một phần ba nghiệp vụ của Trình gia, người thừa kế Trình gia thật sự.
Nhưng, coi như là Trình Tây Việt tới, cũng không đến mức như thế chứ?
Hơn nữa, bà gặp qua Trình Tây Việt, người ngồi trong xe ——
Ninh Ly đang nghe, người nọ chợt nhận ra cái gì đó, chậm rãi mở mắt ra.
Như có trực giác, anh thoáng ngồi thẳng người, nhìn thẳng qua.
Khuôn mặt của anh hơn phân nửa ẩn nấp trong bóng tối trong xe, nhìn không rõ ràng, nhưng mà, cho dù chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng thâm thúy kia, cũng đủ để vượt qua cảnh vật bốn phía này.
Tư thế lười biếng phóng khoáng, rồi lại lộ ra thực chất bên trong trong trẻo lạnh lùng nhưng lại cấm dục, thật sự —— cao không thể chạm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ninh Ly tâm lý nhảy dựng lên.
Trách không được Diệp gia trận chiến lớn như vậy, thì ra là vị gia này tới.
Danh Sách Chương: