Editor: VyVy
...
Ninh Ly dừng bước, chậm rãi xoay người lại.
Lúc này là trong giờ học, mấy nam nữ sinh đứng ở một chỗ, chỉ trỏ cô.
Sau khi thấy rõ dung mạo Ninh Ly, mấy người không hẹn mà cùng sửng sốt một chút.
Lập tức, một nữ sinh trong đó bĩu môi, ánh mắt trào phúng mà khinh bỉ.
"Diệp Sứ thật đáng thương, cư nhiên lại ở cùng một chỗ với loại người này. Con gái của kẻ gϊếŧ người, nói không chừng tương lai cũng sẽ là kẻ gϊếŧ người!"
Cô ta vẫn chưa hạ thấp giọng, cho nên Ninh Ly nghe rõ ràng.
Đối phương vốn là cố ý nói cho cô nghe.
"Ba cô ta đã gϊếŧ người! Nếu cô ta cũng giống như na cô ta thì sao?"
"Lão sư! Em không muốn học với cô ta!"
"Mẹ cô ta cũng bỏ chạy! Chắc là cả cô ta và ba cô ta đều có vấn đề!"
"Ha ha!"
"Khảo thi đệ nhất thì sao? Sinh ra mà không ai dạy, không ai muốn tạp chủng!"
Thanh âm hỗn loạn bén nhọn tràn ngập trong đầu, đâm vào đầu khiến cô đau nhức.
Nói như vậy, từ lúc cô nhớ chuyện, đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Lúc đầu, cô mờ mịt luống cuống, không biết mình rốt cuộc đã làm sai cái gì, chỉ có thể khóc chạy về nhà.
Bà nội ôm cô, chỉ nói đi nói lại: "A Ly chúng ta không phải không có ai muốn, A Ly là đứa bé tốt nhất trên đời."
Bà nội nói càng không sai.
Có thể là thanh âm của cô là quá yếu ớt.
Ninh Ly thử rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn như cũ không cách nào tiêu tan những người nhắm vào mình.
Sau đó, cô học cách im lặng và sống như một người tàng hình.
Thành tích trung bình, sống nội tâm, trầm mặc ít nói.
Dần dần, những người đó cuối cùng cảm thấy không có ý nghĩa gì, cũng có ý nghĩa riêng của họ.
Thẳng đến khi Tô Viện đón cô về nhà họ Diệp.
Bọn họ nói cô hãy chăm chỉ và phấn đấu.
Cô nghĩ rằng cô đã xuất sắc hơn và sẽ giành được sự chấp nhận của họ.
Nhưng khi cô nhập học lần đầu tiên thi nguyệt khảo*.
*Kiểm tra hàng tháng.
Thi qua Diệp Sứ, nghênh đón cô, lại là nụ cười miễn cưỡng, cùng ghen ghét kéo dài mấy năm.
Sau khi chết một lần, cô mới rốt cục hiểu được, mặc dù một người cái gì cũng không làm sai, cũng vẫn có thể bị làm khó dễ, bị bôi nhọ, bị đẩy vào đường cùng.
Có chút ác ý, vốn không cần có lý do.
Mà trầm mặc cùng nhượng bộ, chỉ làm cho bọn họ càng thêm kiêu ngạo.
"Cậu vừa mới nói cái gì, lặp lại một lần nữa." Ninh Ly lạnh lùng mở miệng.
Thanh âm thiếu nữ bình tĩnh thanh việt, một đôi mắt hoa đào u tĩnh thâm thúy lộ ra hàn ý thấm xương, làm cho người ta không rét mà run.
Nụ cười trào phúng cùng đắc ý trên mặt mấy người kia nhất thời cứng đờ.
Nữ sinh nói chuyện theo bản năng sinh lòng sợ hãi, thẹn quá hóa giận: "Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Ai mà không biết ba cậu lái xe đâm chết người, bây giờ lại mặt dày mày dạn quấn lấy Diệp gia!? Cậu——"
Ninh Ly bỗng nhiên nhấc chân đi tới.
Trong lòng nữ sinh kia 'Lộp bộp' một chút, những lời còn lại bỗng nhiên bị kẹt ở cổ họng, nói không nên lời.
Một nam sinh bên cạnh phát hiện không đúng, lập tức tiến lên: "Cậu muốn làm gì!?"
Đây là lầu văn phòng, cô có thể làm gì?
Ninh Ly một cước đá vào bắp chân hắn!
Nam sinh kia kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mấy người đều không nghĩ tới Ninh Ly cư nhiên không nói hai lời liền động thủ, hơn nữa ngay trước cửa phòng giáo vụ!
Sao cô lại kiêu ngạo như vậy?
Ninh Ly nắm lấy cổ áo đồng phục của nữ sinh kia, một tay đẩy người lên lan can!
Nữ sinh kia đau lưng, nửa người trên nhất thời treo ở ngoài lan can!
"A!" Mấy người chung quanh đồng loạt ngây ngốc tại chỗ.
Đáy lòng nữ sinh kia trống rỗng, trên mặt kiêu ngạo rốt cục không thấy, chỉ còn lại đầy sợ hãi.
"Cứu mạng ——"
"Ninh Ly!" Một đạo tiếng trách cứ hổ giận hổn hển bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Tô Viện tạm thời đi làm chút chuyện, vừa lúc trên đường trở về đụng phải Tôn chủ nhiệm, nên cùng nhau lên đây.
Ai biết được vừa lên lầu, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy!
Nhìn cô gái cả người tản ra lãnh ý, giống như tùy thời đều có thể đẩy người từ trên lầu xuống, huyệt thái dương Tô Viện đột nhiên nhảy dựng lên.
"Con đang làm cái gì vậy?" Mười năm sống trong hào môn nuôi dưỡng khí độ, lúc này đã tan thành mây khói.
Tô Viện tức giận cả người phát run.
Ninh Ly lại giống như căn bản không nghe thấy giọng nói của bà, nhìn chằm chằm nữ sinh bị kinh hoảng thất thố, mặt đỏ bừng kia, đáy mắt hiện lên một tia lạnh như băng ngoan lệ.
"Xin lỗi." Cô ra lệnh.
Nữ sinh kia bị cô dọa choáng váng như vậy, nước mắt không ngừng tuôn ra, cánh môi trắng bệch run rẩy.
"Vâng, thực sự xin lỗi..."
Ninh Ly cũng không bất ngờ khi có người biết thân thế của cô.
Mặc dù hiện tại cô còn chưa chính thức nhập học, nhưng liên quan đến Diệp Sứ nhà họ Diệp, trong trường đương nhiên có rất nhiều người 'hổ trợ' mọi người truyền tai cô đều biết.
Những người này, bất quá là đến đánh đầu trận.
Sau lưng không biết còn có bao nhiêu người đang chờ giẫm lên đầu cô.
Nếu cô giống như kiếp trước một mực nhường nhịn, chỉ có thể làm cho mình rơi vào hoàn cảnh càng khó khăn.
"Cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì im lặng, nhớ kỹ chưa?" Nữ sinh vội vàng gật đầu, mặt đầy nước mắt.
Ninh Ly lúc này mới kéo người trở về, buông tay ra.
Nữ sinh kia chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Lúc này Ninh Ly mới ngước mắt lên. "Không có gì, mới đến, cùng bạn học trao đổi."
Hành lang trong nháy mắt im lặng.
Sắc mặt Tôn Tuyền và Tô Viện đều trở nên cực kỳ đặc sắc.
Cô vừa rồi làm cái gì, bọn họ đều thấy rõ ràng, cô cư nhiên còn dám nói như vậy?
Tôn Viện nhịn không được nói: "Kỳ thi còn chưa kết thúc, con liền ra ngoài đánh nhau? Ai đã dạy con cái này!"
Bà đã bị mất mặt ngày hôm nay!
Ninh Ly sửa lại: "Tôi thi xong rồi."
Đã thi xong?
Chẳng lẽ nộp giấy trắng?
Tôn Tuyền đi tới, thần sắc nghiêm túc. "Diệp phu nhân, học sinh như vậy, trường chúng tôi sợ là không thể chấp nhận được."
Cái này còn chưa nhập học, đã thiếu chút nữa đẩy bạn học từ trên lầu xuống, ai biết sau này cô còn có thể làm ra chuyện gì nữa!?
Diệp gia cho dù mặt mũi lớn hơn nữa cũng không được!
Tô Viện khó xử không thôi.
Vốn lấy thành tích của Ninh Ly, chuyển trường tới đây đã rất khó, kết quả cô còn náo loạn như vậy!
Cô không thể lên nhị trung ngược lại là thanh danh Diệp gia cũng phải bị liên lụy.
"Tôn chủ nhiệm..." Bà muốn biện giải hai câu, nhưng cũng cảm thấy căn bản không có lập trường gì.
Nhớ tới bộ dáng vừa rồi Ninh Ly vẻ mặt hờ hững làm càn, trong lòng bà liền cảm thấy vô cùng xa lạ, thậm chí còn có một tia sợ hãi.
Đây có thực sự là con gái của bà không?
Làm sao bà có một đứa con gái như vậy!
Tôn Tuyền lắc đầu: "Diệp phu nhân, học sinh này, chúng tôi không thể nhận."
Đúng lúc này, cửa phòng giáo vụ bỗng nhiên bị người mở ra, Chu Phỉ vội vàng đi ra, dường như đang tìm người.
"Ninh Ly? Ninh Ly?"
Anh quay đầu lại, thấy Ninh Ly, liền vội vàng đi tới, vừa đi vừa xin lỗi: "Ai da, thật sự là thực xin lỗi, tôi vừa mới lấy nhầm bài thi cho em, em ——"
Nhận thấy bầu không khí quỷ dị trong hành lang, anh dừng bước, lúc này mới bất tri bất giác hỏi: "...... Có chuyện gì vậy?"
Tôn Tuyền nói: "Cầm nhầm đề thi cũng không sao, học sinh này, chúng ta không nhận."
Thanh âm Chu Phỉ nhất thời cao tám độ: "Làm sao có thể được!?"
Không đợi Tôn Tuyền phản bác, anh đưa bài thi qua, vẻ mặt đều là hưng phấn không kiềm chế được: "Tôn chủ nhiệm! Nhìn bài thi này đi! Đây là bài thi của lớp 12 hoả tiễn trước đó! Lý hóa sinh của em ấy đều là điểm tối đa a!"
...
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Ly: Đừng ồn áo nếu có thể!
Danh Sách Chương: