Editor: Amy
..:
Ninh Ly hơi ngửa đầu, đôi mắt hoa đào thanh diễm sạch sẽ.
Cô yên lặng cất điện thoại di động trở lại trong túi, bình tĩnh nói: "Là tôi đánh."
Lục Hoài Dữ tựa tiếu phi tiếu* nhìn cô. "Ồ?"
*Cười như không cười.
Ninh Ly không hiểu sao cảm thấy không gian chung quanh căng thẳng rất nhiều.
Cô nháy mắt: "Lúc đó bị bọn họ chặn ở đó, tôi lo lắng bọn họ sẽ đoạt điện thoại di động của tôi, liền đoán chừng gọi điện thoại này. Nhưng tôi cũng không biết anh có thể nhận được hay không, phía sau cùng bọn họ động thủ, liền càng quên mất chuyện này."
Một phen giải thích, hợp tình hợp lý.
Nhìn Lục Hoài Dữ không nói lời nào, cô lại bổ sung thêm một câu: "Lúc ấy Diệp Sứ muốn gọi điện thoại, điện thoại di động đã bị Mạnh Giang ném. Ngụy Tùng Triết, cậu nói đúng không?"
Lục Hoài Dữ lúc này mới đứng thẳng dậy.
Cảm giác áp bách khó hiểu kia trong nháy mắt giảm bớt không ít, Ninh Ly ho nhẹ một tiếng, nhớ tới thời gian vừa rồi nhìn thấy cuộc điện thoại kia, ước chừng hơn hai mươi phút.
Tính sơ sơ, toàn bộ quá trình sự việc, hẳn là đều bị Lục Hoài Dữ nghe thất bát.
Gần như khi cảnh sát đến, cuộc gọi mới kết thúc.
Anh cúp máy lâu như vậy sao?
Một chiếc xe đậu trước đồn cảnh sát.
Một người phụ nữ vội vã đẩy cửa xe ra.
Chính là Tô Viện.
Hắn lái xe đến Nhị Trung đón người, bởi vì kẹt xe liền chậm một chút , sau đó nhận được thư trả lời của Diệp Sứ, nói các cô muốn đi mua sách, bảo hắn không cần đến cổng trường, chỉ chờ ở đại lộ số 3 là được.
Kết quả, hắn chờ trái chờ phải, hồi lâu cũng không đợi được các cô.
Lúc này hắn mới ý thức được không đúng.
Đang lúc hắn định đi tìm người, phía Tô Viện đã nhận được điện thoại của đồn cảnh sát.
Hắn liền đi đón Tô Viện cùng đi tới.
Tô Viện tràn đầy lo lắng, bước chân vội vàng.
Đột nhiên, ánh mắt bà ngưng tụ. "Ninh Ly? Sao con lại ở đây? Tiểu Sứ đâu?"
Không phải hai người đều ở trong đó sao?
Bà nói xong, lúc này mới nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh, đúng là Lục Hoài Dữ.
Trong lòng bà "lộp bộp" một chút, mơ hồ đoán được cái gì đó.
Ninh Ly lạnh nhạt: "Cô ta vẫn còn ở trong đó."
Tô Viện theo bản năng hỏi: "Vậy sao con không dẫn con bé đi ra ngoài?"
Ninh Ly nhíu mày một chút.
Tô Viện càng bất mãn: "Con là chị, sao có thể cứ như vậy để lại con bé một mình ở đồn cảnh sát?"
Ninh Ly còn chưa nói gì, Lục Hoài Dữ bên cạnh liền tản mạn mở miệng: "Diệp phu nhân đây là đang chỉ trích tôi?"
Tô Viện nghẹn lại. "Không, tôi không phải ý tứ này..."
Lục Hoài Dữ cười cười, ánh mắt lại cực nhạt: "Diệp phu nhân sốt ruột cho con gái bảo bối, tôi cũng hiểu. Bất quá, thật sự là ngượng ngùng, con người tôi từ trước đến nay không thích giúp đỡ người không quen."
Tô Viện từ khi trở thành Diệp phu nhân, đã rất lâu rồi không bị người ta hạ mặt trước mặt mọi người như vậy.
Nhưng bà cũng không dám đắc tội Lục Hoài Dữ, dù sao Lục gia bọn họ thật sự không thể leo lên được.
Bà miễn cưỡng giật giật khóe miệng, ứng phó hai câu, liền vội vàng xoay người đi vào trong.
Chỉ chốc lát sau, bà dẫn Diệp Sứ đi ra.
Chuyện này từ đầu đến cuối, Diệp Sứ nhiều nhất chính là một người đứng xem, hơn nữa Diệp gia cũng là danh môn Vân Châu, đồn cảnh sát bên này cũng không khó xử.
Lúc đi ra, Diệp Sứ ôm chặt cánh tay Tô Viện, ánh mắt ửng đỏ, vẻ mặt ỷ lại cùng ủy khuất.
Tô Viện thì vừa đi, vừa thấp giọng an ủi. "Sợ hãi phải không? Không sao đâu, chúng ta sẽ về nhà."
Ngụy Tùng Triết cười nhạo một tiếng, âm lượng không lớn không nhỏ.
"Người bị quấy rối bị uy hiếp cũng không phải là cô ta, có cái gì có thể dọa sợ."
Diệp Sứ rũ mắt xuống, cắn cắn môi.
Tô Viện không vui: "Cậu lại là ——"
Bỗng nhiên, bà dừng lại, nhíu mày cẩn thận đánh giá Ngụy Tùng Triết trong chốc lát.
"Ngụy...Tùng Triết?"
Vừa rồi không chú ý, lúc này mới thấy rõ, người này không phải là người đoạt vị trí số 1 của Diệp Sứ trong Hoa Thanh Cup lúc trước sao?
Bà lại nhìn Ninh Ly. "Ninh Ly, con biết cậu ta?"
Sao lại trùng hợp như vậy?
Diệp Sứ kéo tay áo bà một chút.
"Mẹ, đó là bạn của chị Ninh Ly, vừa rồi cũng giúp chúng con."
Tô Viện nhớ tới tình hình vừa rồi ở bên trong nhìn thấy, chỉ cảm thấy nghẹn lửa.
"Mạnh Giang kia hình như không phải hắn đánh chứ? Đây cũng coi như là giúp?"
Diệp Sứ không nói lời nào nữa.
Tô Viện đã sớm biết Ninh Ly động thủ, nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy bộ dáng Mạnh Giang kia, mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.
Lần trước cô thiếu chút nữa đẩy bạn học xuống lầu, nhưng cũng may không thật sự xảy ra chuyện gì.
Nhưng lần này...
Vạn nhất sự tình chọc tới trường học...
"Ngược lại Ninh Ly, sao con lại chọc ——"
Ngụy Tùng Triết cà lơ phất phơ cắt ngang lời bà: "Vị dì này, nếu dì nhất định phải nói như vậy, cháu đây, đúng là không giúp được gì. Mấy người kia đích thật là chị Ly động thủ, coi như là bảo vệ con gái bảo bối này của dì, nhưng cũng không thấy dì nói với chị ấy một tiếng cảm ơn a."
Lời này vừa nói ra, nhiệt độ chung quanh nhất thời sẽ đến điểm đóng băng.
Con gái bảo bối.
Diệp Sứ là con gái mà bà tâm niệm niệm.
Nhưng chẳng lẽ —— Ninh Ly không tính sao?
Rõ ràng cô mới là người có huyết thống mẹ con với bà.
Bà chỉ để ý Diệp Sứ có sợ hãi hay không, nhưng ngay cả Ninh Ly có bị thương hay không cũng chưa từng hỏi.
Tô Viện khó xử đến cực điểm.
Ninh Ly dường như vẫn chưa nghe ra lời châm chọc trong lời này, chỉ quay đầu nhìn về phía Lục Hoài Dữ.
"Nhị ca, anh trở về như nào?"
Đã muộn, cô lo lắng ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.
Lục Hoài Dữ nâng cằm lên: "Đưa em trở về trước."
Ninh Ly nhìn thoáng qua, phía trước cách đó không xa ven đường đang đậu một chiếc xe.
Biển số xe là Kinh A.
Diệp Sứ nhịn không được hỏi: "Chị Ninh Ly, chị không đi với em sao?"
Ngụy Tùng Triết trợn trắng mắt: "Lục nhị ca đều nói đưa chị Ly trở về, cô không nghe thấy sao?"
Diệp Sứ mặt đỏ lên, thần sắc xấu hổ.
Ninh Ly gật đầu với Lục Hoài Dữ : "Nhị ca, phiền anh rồi."
Vốn không muốn làm phiền anh, nhưng vừa nghĩ đến anh đều trực tiếp chạy tới vớt cô, cũng không kém một đường này.
Huống chi, cô quả thật không muốn cùng Tô Viện và Diệp Sứ ở chung một không gian.
Mấy người đi về phía kia.
Tô Viện đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, sắc mặt rét run.
Ninh Ly là con gái của bà, nhưng hiện tại, cô thà đi theo Lục Hoài Dữ một người ngoài như vậy.
Nó giống như một cái tát vào mặt bà.
Bà biết mình có chút thiên vị, nhưng khi đối mặt với Ninh Ly, bà luôn nhớ tới quá khứ nghèo nàn chật vật kia.
Bà không thể làm gì được.
Bà xoay người rời đi: "Về nhà."
...
Khoảng cách nhà ngụy Tùng Triết cũng không xa, liền tự mình trở về.
Ninh Ly đi theo Lục Hoài Dữ lên xe.
Người lái xe là một người đàn ông trông hơn bốn mươi.
Lục Hoài Dữ giải thích: "Chú Lương hai ngày nay tới Vân Châu công tác, liền thuận tiện tới đây."
Ninh Ly hô một tiếng: "Xin chào chú Lương, thật sự là phiền toái chú."
Lương Hành cười tủm tỉm. "Không phiền, không phiền! Tất cả đều là nhân tiện!"
Ông nói xong, vừa vặn ở gương chiếu hậu nhìn thấy mấy người Tô Viện rời đi, liền thuận miệng hỏi: "Tiểu cô nương kia cũng là ở cùng một chỗ? Nhị thiếu không giúp đỡ sao?"
Lục Hoài Dữ nghiêng người tựa vào lưng ghế, nghe vậy đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. "Nhân tình của tôi, ai cũng có tư cách nợ sao?