Y sau đó ngồi xuống, gia đình bắt đầu cùng nhau dùng bữa sáng và cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ
Thấy con trai của mình ăn ít ông Trần liền gắp đồ ăn bỏ vào chén chi y mà nói: " Con sao vậy, ăn nhiều một chút vậy mới tốt "
Y cười cười cảm ơn cha mình mà bắt đầu gắp ăn, còn kế bên thụ chính bạch liên hoa đã nhìn thấy tất cả thì bắt đầu nghiến răng nghiến lợi mà nội tâm đầy căm phẫn. " Má thằng chó đó lại dám lấy đi hào quang của mình, mẹ nó đáng lẽ cái đồ ăn đó là giành cho mình đéo phải giành cho thằng chó đó, vậy mà nó lại dám cướp đi của mình, được rồi mày muốn chiếm hết cái tình thương của họ chứ gì, được thôi tao sẽ chiều mày "
Sau đó Lệ Phong, con trai thứ tư kiêm bạch liên hoa thụ lên tiếng nói: " Em trai, em ăn nhiều đồ một chút, anh còn nhiều lắm " ( thời cậu công nhưng chưa lột xác ????????)
(Đây là sau khi lột xác)
Y sau đó nội tâm: " Wao, thụ chính tự chủ động, mình nên bắt chuyện thôi ", nhưng chưa được bắt một nửa chữ hắn liền sơ ý làm đổ đồ ăn lên người y làm y ngây người, còn hắn thì giả bộ là bị phỏng tay liền nói
Lệ Phong: " Hu... oa... em trai, em không cần làm thế... anh biết anh sai rồi... hức đừng đổ đồ ăn lên tay anh nữa "
Mà bọn họ thì ngồi chỗ nào cũng là góc chết nên cứ nghĩ là y cố tình sinh chuyện mà la
Con cả Trần Dạ Huyết: " Mày làm cái gì vậy hả thằng kia, bộ mày muốn giết chết anh ruột mày à
Y: "..... ", " Không..không ---- "
Lệ Phong nhận thấy em út bắt đầu phanh phui chuyện mình giả bộ mà bắt đầu nói chen vào
Lệ Phong: " Không... không phải vậy đâu, hức... là... là em hậu... đậu nên... hức "
Anh thứ hai tên Trần Sương Băng liền nói: " Em không cần phải nói giùm cho nó, nó đáng bị la "
Và rồi anh thứ ba Trần Thu Nguyệt nói: " Mày còn nhìn nữa còn không mau đi xin lỗi anh tư mày đi"
Y bấy giờ nội tâm: " excuse me, ai đó làm ơn nghe mình đây kể hết đi chứ, gì mà xồn xồn vào liền quát thế??? "
Ông Trần bấy giờ mới khó chịu nói: " Con đúng là làm ta quá thất vọng rồi Gia Nhi, hôm nay không cần ăn cơm nhà nữa, Phong nhi con còn chỗ nào đau không nói ta mua thuốc cho "
Bà Trần cũng tỏ thái độ với cậu mà nói: " Mẹ nhìn nhầm con rồi, vốn tưởng hôm qua đã dạy được con vậy mà hôm nay lại chứng nào tật nấy, cút ta không muốn nhìn thấy mặt của con nữa "
Cậu: "..... ", Nhưng rồi cũng đi
Lệ Phong bấy giờ mới che đi cái nụ cười đắc ý của mình mà nội tâm: " Ha ha mày nghĩ mày sẽ thắng được tạo sao??
Mày không là cái thá gì với tao cả đâu " Rồi nở nụ cười giả tạo cho mọi người trong nhà thấy rằng mình không sao
Bên ngoài, y vừa đi vừa ngẫm nghĩ cho cái tương lai sáng lạn của mình, thứ nhất nếu may mắn thì mình không chết nhưng sẽ bị khinh thường, thứ hai không may mắn sẽ chết
Y nói: ":))) má nó cái cuộc đời như cứt chó, mình đã cố gắng tỏ ra đàng hoàng như một học sinh trí thức nhưng mẹ nó chứ, thụ chính quá ác độc rồi, T.T hu hu coi như cái kế hoạch tiếp cận thứ nhất đã K.O:)) "