“Ha hả, không nghĩ tới Thông Thiên Tháp chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc chờ tới người có duyên.”
Một âm thanh mờ ảo linh hoạt kỳ ảo vang lên, giống như 360 độ lập thể đều nói, vang vọng ở bên tai Nam Cung Ly.
“Ngươi là ai, có bản lĩnh ra gặp người, đừng trốn.”
Nam Cung Ly nhìn quanh bốn phía, mặt đầy vẻ đề phòng.
Một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó trước mắt xuất hiện một cái bóng mờ ảo xuất trần. Đây, đây là, quỷ?
Nam Cung Ly trừng lớn mắt, quỷ trong truyền thuyết, thì ra là dáng vẻ này, thân thể trắng trắng trong suốt kia, giống như bị gió thổi qua là sẽ phiêu tán, đợi chút, hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào, rốt cuộc vì sao nàng xuất hiện ở địa phương tràn ngập quỷ dị này?
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?”
Cưỡng chế sợ hãi trong lòng, Nam Cung Ly hỏi.
Vật màu trắng trong suốt không rõ kia truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó không khí run lên, mặt nam nhân dần dần rõ ràng, lộ ra chân dung.
Lại thấy thân hình nam nhân cao dài, một bộ bạch y thắng tuyết, tuấn nhan thanh nhã thoát tục đang mỉm cười nhìn mình, một đầu tóc bạc như thác nước, phong tư trác tuyệt, khí độ bất phàm, cả người tản mát ra tôn quý ưu nhã.
Từ trên cao nhìn xuống mà nhìn mình, giống như vương giả trời sinh, mắt phượng híp lại, cất giấu khí phách cao ngạo, đạm mạc không mất dịu dàng.
Tóc bạc phiêu dật, áo bào trắng lay động, làm nàng nghĩ tới tuyết liên mới nở, nghĩ tới hoa lê rơi đầy vườn……
Cái miệng nhỏ của Nam Cung Ly há thành hình chữ O, khiếp sợ mà nhìn nam nhân trước mặt, đáy mắt hiện lên kinh diễm, thưởng thức, nàng gặp người vô số cũng chưa bao giờ gặp qua nam nhân thanh tuyệt không tục như thế.
Dung mạo thanh nhã, khí độ bất phàm, cả người phát ra khí thế tôn quý, làm người ở trước mặt hắn không tự giác mà không dám ngẩng đầu.
Đây là mỹ nam cổ đại sao?
Sao với hắn, những diên viên chính được truy đuổi trong phim nháy mắt biến thành bụi, cho dù là quỷ, kia cũng là mỹ nam quỷ đệ nhất thiên hạ.
“Ngươi chính là thứ trắng trắng kia?”
Nam Cung Ly nhíu mày, hồ nghi nói, lúc trước rõ ràng nhìn thấy chính là một bóng trắng cao ngạo.
Khóe miệng bạch y Cung Vu co giật một chút, đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ
“Không sai, bản tôn chính là linh hồn thể phong ấn ở bên trong hồn giới này.”
“Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?”
Thì ra thật sự là quỷ, nhưng mà nếu nàng có thể linh hồn nhập thể, thì nghe được nam tử đối diện tự xưng là linh hồn thể cũng thấy không kinh ngạc nữa.
“Đây là Thông Thiên Tháp, vừa mới bị ngươi lấy máu nhận chủ, cho nên từ giờ trở đi, ngươi chính là chủ nhân của tháp này, cái ngọc giản này cũng là của ngươi.”
Bạch y nam tử nói, một cái ngọc giản trong sáng theo đó vứt lại đây.
Nam Cung Ly theo bản năng duỗi tay tiếp lấy, mới vừa chạm đến da thịt, ngọc giản trong sáng tản mát ra một tia sáng trắng, chui vào giữa trán Nam Cung Ly, lượng tin tức khổng lồ mãnh liệt mà đến, trong đầu Nam Cung Ly xuất hiện 《 Đan Độc Điển 》.
Giây tiếp theo, không khí bỗng nhiên run lên, quang cảnh trước mắt biến ảo, không gian vốn đen như mực đổi thành một mảnh mù sương, mà chỗ ngọc giản trong tay biến mất thì xuất hiện một tháp đen nhỏ tinh xảo, chín tầng tháp, toàn thân tản ra năng lượng dao động nhè nhẹ, cho người ta một loại cảm giác thần bí.
Nam Cung Ly bị tin tức về Thông Thiên Tháp và 《 Đan Độc Điển 》trong đầu làm cho chấn động tại chỗ, trái tim nhảy lên, cả người đều ở vào trong trang thái phấn khởi.
Thì ra Thông Thiên Tháp và 《 Đan Độc Điển 》này là một thể. 《 Đan Độc Điển 》, tên như ý nghĩa, là bảo điển thần kỳ giới thiệu luyện đan và luyện độc, tháp này thì dùng để phụ trợ tu luyện đan độc, chín tầng tháp, vào cửa mỗi tầng, chỉ có thực lực đan độc tăng lên, mới có thể tiến vào tầng tiếp theo.
Căn cứ tin tức trong đầu, mỗi khi mở ra một tầng, sẽ có kinh hỉ khác nhau chờ nàng.
Nếu thực lực đan độc đạt tới tầng chín Thông Thiên Tháp, muốn lên trời xuống đất cũng chưa chắc không thể.
“Không nghĩ tới trên đời này còn có vật thần kỳ như vậy.”
Nam Cung Ly lẩm bẩm, cảm xúc buồn bực trở thành hư không. Luyện đan chế độc đó, đây chính là chuyện nàng nằm mơ đều muốn. Chỉ tiếc nàng ở hiện đại, chỉ có thể tiếp xúc dược tề, độc cũng chỉ là phối trí đơn giản, còn đan dược, càng là đồ vật trong truyền thuyết mới có.
“Tiến vào!”
Cảm nhận được tháp đen nhỏ mời mình, Nam Cung Ly gấp không chờ nổi mà tiến vào tầng một Thông Thiên Tháp, vừa tiến vào, tức khắc một luồng khí lạnh đánh tới, đau đớn trên người giống như lập tức giảm bớt không ít.
Trong tháp trống trải, bốn phía đen như mực, mặt đất trung tâm bày một cái lục mang tinh trận (trận màu xanh) quy mô lớn, chính giữa lục mang tinh trận là một lò ngọc tinh xảo màu xanh lá đứng vững vàng, Nam Cung Ly nhìn thấy cảm thấy vô cùng đáng yêu, ngay cả một cái đan lô đều đáng yêu như vậy.
Căn cứ nhắc nhở, đi tới trước một loạt quầy dược phía nam kia, mở ra cửa tủ thứ nhất, một bình ngọc cùng với một tờ giấy ố vàng rơi vào lòng bàn tay.
Khư Sẹo cao, trừ sạch vết sẹo.
Trên trang giấy ố vàng viết chính là phương thức luyện chế Khư Sẹo cao, liên tục nhìn vài lần, cho đến khi hoàn toàn nhớ kỹ, lúc này trang giấy mới hóa thành mảnh vụn, biến mất không thấy.
Cuối cùng Nam Cung Ly uể oải mà cầm một lọ Khư Sẹo cao đi ra ngọc tháp, Cung Vu lơ lửng giữa không trung, cười như không cười mà nhìn nàng
“Xem ra ngọc tháp này vẫn là rất có linh tính, biết được chủ nhân của nó bị thương, cố ý mở ra Khư Sẹo cao này.”
Tóc bạc như thác nước tùy ý rối tung, rũ đến mắt cá chân, mắt bạc lóe lên ánh sáng, một bộ bạch y thắng tuyết, cả người như trích tiên, tản ra khí chất xuất trần, ý cười trong mắt càng như hoa lê mới nở, thanh lệ mị hoặc người.
Nam Cung Ly buồn bực trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cười thì cười đi, không có được phương thuốc đan độc, được một liều Khư Sẹo cao cũng vẫn là không tồi, đang lo thương thế trên người trị liệu thế nào đấy.