[Biệt thự đêm mưa.]
Nếu trong rừng nhìn thấy cầu thang, không nên tùy tiện bước lên, nhìn thấy nhà ở trên núi, tốt nhất cũng không nên tùy tiện đi vào.
Vào một đêm giữa hè, một trận mưa lớn khiến nhiều du khách mắc kẹt trong núi, khi họ đang tìm đường thoát thân thì nhìn thấy một trang viên sang trọng được xây dựng trên sườn núi.
Chủ nhân của trang viên tiếp đãi những du khách này rất là nồng hậu, bởi vì đường núi trong đêm mưa rất nguy hiểm thế nên đêm đó họ quyết định qua đêm ở trang viên.
Tuy nhiên, với sự xuất hiện của những vị khách bất ngờ này, sự yên tĩnh của trang viên trên núi cũng đã bị phá vỡ. Sự xấu xa bị chôn vùi sau vẻ hào nhoáng, những bí mật bị giấu kín, những hành động kỳ lạ vào ban đêm và kẻ sát nhân ẩn náu trong bóng tối đã sẵn sàng ... sẵn sàng để hành động!
...
[ Nhiệm vụ chính: Nhiệm vụ 1, đầu độc chủ trang viên, Quách tiên sinh. Nhiệm vụ thứ hai, tránh bị phát hiện ra là kẻ giết người.]
Từ Thạc đọc xong nhiệm vụ chính của mình liền ngước mắt nhìn dáng vẻ của những người khác, phát hiện thần sắc của bọn họ ít nhiều cũng có chút quái dị, hiện trường nhất thời im bặt.
Thấy thế, hắn bất chợt muốn nở nụ cười.
Xem ra thân phận của mọi người cũng không đơn giản lắm, đây thật sự chỉ là hướng dẫn đơn giản cho người mới sao?
Một lúc sau, cô gái cầm quyển ký họa cau mày lên tiếng trước: “Hình như đây là kịch bản truy tìm hung thủ đúng không?”
Giọng nói cô vừa vang lên, cô gái mặc váy dài đen đã hắng giọng chậm rãi nói: “ Nói chung, loại kịch bản trinh thám tội phạm này thường là kịch bản dành cho người mới bắt đầu, hầu hết các vụ trong kịch bản sát nhân đều là loại kịch bản này. Sau khi cốt truyện bắt đầu, chúng ta chỉ cần đi theo cốt truyện rồi tìm ra hung thủ là được."
Sau đó, cô ta lại nhướng mày nói tiếp: "Thân phận cùng nhiệm vụ chủ yếu của mọi người là gì? Trước khi bắt đầu chúng ta thảo luận chút đi."
Từ Thạc nghe vậy ánh mắt hơi hơi lóe lên, thân là người có thân phận là hung thủ, vậy nên hắn vẫn nên tiếp tục duy trì tính cách trầm mặc như lúc đầu là tốt nhất.
Cô gái cầm quyển ký họa liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.
Mấy người khác có chút do dự, đang muốn lên tiếng thì vào lúc này, giọng nói hệ thống vừa mới biến mất lại vang lên.
[Trước khi vở kịch bắt đầu, người chơi bị cấm tiết lộ danh tính thực sự và nhiệm vụ cốt truyện. Kịch bản sát nhân nhấn mạnh vào trải nghiệm nhập vai và thân phận của mỗi người chơi là độc nhất. Kính xin mọi người dụng tâm suy diễn.]
Sau lời cảnh báo, giọng nói liền biến mất.
Đại sảnh lại rơi vào yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ có cô gái váy dài màu đen lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Hai tay cô nắm chặt lấy thắt lưng, sau đó cấp tốc điều chỉnh trạng thái, rồi giả vờ thoải mái nói: "Vậy thì chịu thôi, tôi vốn là muốn sau khi hiểu rõ cốt truyện thì giúp mọi người nhẹ nhàng hoàn thành kịch bản này, nhưng nếu hệ thống không cho như vậy, vậy thì quên đi."
Cô gái cầm cuốn quyển ký họa cười khẩy, không nói gì.
Ba người còn lại căn bản chưa từng tiếp xúc với kịch bản sát nhân, hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.
Mắt thấy mọi việc sắp trở nên tẻ nhạt, Từ Thạc không muốn lãng phí mười phút quý giá liền nói: "Chỉ là không thể tiết lộ thân phận của bản thân mà thôi, nhưng mà có thể giới thiệu bản thân mình đúng không? Tôi nhớ rằng có thể giới thiệu về mình nhân vật của bản thân trước khi kịch bản sát nhân bắt đầu đúng không?"
Sau khi hắn nói xong thì mọi người đợi một hồi thì cũng không có nghe thấy thanh âm hệ thống cảnh báo vang lên.
Cô gái cầm quyển ký họa nhìn hắn nói trước: "Tôi là họa sĩ, hôm nay vẽ muộn quá, trời lại mưa to, trên đường xuống núi có đi ngang qua trang viên này, nên đến đây ngủ qua đêm."
Từ Thạc gật đầu, hắn cũng chủ động nói: "Tôi là đầu bếp trong trang viên."
Hắn nói rất ngắn gọn, bởi vì thân phận của hắn thật sự chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi hai người tự giới thiệu, cô gái mặc váy dài màu đen cũng không chịu thua kém, nhanh chóng nói: “Tôi tên là Chiêm Thiến, là khách được chủ nhân biệt thự mời đến đây, là một nhà huyền bí học.”
Thân phận này của cô tựa hồ có chút đặc biệt, mọi người nghe xong liền kinh ngạc nhìn cô, bộ váy đen kiểu Pháp, trang điểm lạnh lùng tinh tế, chiếc vòng cổ ngôi sao sáu cánh và những trang sức khác trên người khiến cô trông thật rất là thần bí.
Sau khi ba người biết về kịch bản sát nhân giới thiệu xong, ba người còn lại cũng chủ động giới thiệu bản thân.
"Ừm, nhân vật của tôi là Đàm Tiểu Hòa, còn là..."
"Chờ một chút." Khi cô gái kia đang nói, tiểu thư thần bí đột nhiên ngắt lời cô, chậm rãi nói: "Khi giới thiệu bản thân trong kịch bản sát nhân, tốt nhất là không nên sử dụng giọng điệu của bên thứ ba, bây giờ cô chính là người đó, vì vậy tốt hơn hết là cô nên giới thiệu trực tiếp về vai trò của mình."
“Ồ…” Cô gái kia bặm môi bối rồi tiếp tục nói: “Tôi tên là Đàm Tiểu Hòa, tôi cùng bạn trai đi leo núi, sau đó bị lạc đường, gặp mưa to liền đi tới trang viên.”
"Cô và bạn trai?" Chiêm Thiến nhướng mày.
“Ừm, có khả năng tôi chính là bạn trai của cô ấy……””
Lúc này có một người đàn ông khác giơ tay lên, ngượng ngùng nói: “Tôi tên là Dương Minh, cùng bạn gái đi leo núi, kết quả không những lạc đường mà còn gặp mưa to, cuối cùng đến chỗ này tá túc một đêm."
Nghe vậy, Từ Thạc bắt đầu lặng lẽ đánh giá hai người họ.
Mà sau khi hai người tự giới thiệu xong, thì chỉ còn một người cuối cùng.
Người thanh niên mặc quần áo lao động giơ chiếc máy ảnh DSLR trên ngực lên, lúng túng nói: “À, tôi là nhiếp ảnh gia, tôi đang chụp tư liệu trên núi, sau đó trời bắt đầu mưa to, buổi tối rất khó để xuống núi, vậy nên tôi đến trang viên để tá túc qua đêm. Cái này... thật xấu hổ, tôi thậm chí còn không biết chụp ảnh."
Haizz, không biết chụp ảnh lại được phân vai là nhiếp ảnh gia.
Từ Thạc nghĩ thầm, cũng may hắn biết nấu ăn, bằng không thì lát nữa mọi người sẽ không biết ăn gì.
Hơn nữa trong số sáu người, thì phần giới thiệu của ba người cũng chỉ có tên, ba người còn lại thì chỉ có danh tính.
Cái tên không nói lên gì cả, mà không có tên thì thực sự cũng chẳng có nghĩa gì, cơ mà việc này sẽ tăng thêm sự hồi hộp cho kịch bản sát nhân.
Từ Thạc biết rất rõ rằng hắn không phải là một nhân vật quan trọng, hắn chỉ là một kẻ giết người vô danh mà thôi.
Nhưng trong kịch bản sát nhân, đôi khi bạn nghĩ mình là kẻ giết người, nhưng trên thực tế bạn lại không phải là kẻ giết người, khi bạn nghĩ rằng người này là do mình giết, thì thực tế kẻ giết người đó lại là một người khác.
Sau đó, ngay khi bạn nghĩ rằng đây chính là lúc tình thế đảo chiều thì ngoắt một cái, tình thế lại đảo chiều lần nữa, bạn mới thực sự là kẻ sát nhân.
Ngạc nhiên hay không?
...
[Kịch bản sát nhân "Biệt thự đêm mưa" sẽ bắt đầu sau một phút nữa. Kính mời người chơi ngay lập tức quay trở lại vị trí nhân vật của mình. Nếu sau một phút mà họ không đến được vị trí đã chỉ định thì sẽ bị cưỡng chế dịch chuyển. ]
Lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên, kèm theo đó là mũi tên 3D chỉ đường.
Từ Thạc phải quay lại nhà bếp, đó là điểm khởi đầu của hắn.
Vài người khác cũng lần lượt đứng dậy khỏi ghế sô pha, Chiêm Thiến nhìn ba người mới tới đang đầy hoang mang, hất hất cằm nói: “Yên tâm đi, lát nữa mọi người không cần làm gì nhiều, cứ theo tiết tấu của tôi mà đi. Chị đây sẽ trực tiếp dẫn mọi người phá đảo cái trò chơi này!”
Sau khi cô rời đi, cô gái nhỏ ăn mặc như họa sĩ dễ thương trợn mắt khinh bỉ: “Chậc, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
Thấy thời gian của hệ thống đã bắt đầu đếm ngược, mấy người mới xấu hổ cười nói vài câu khách sáo, nói xong liền nhanh chóng đi theo mũi tên để trở lại vai trò của mình.
Điểm khởi đầu của mấy du khách lạc lối đi vào trang viên đều ở trong phòng khách của biệt thự, ở bên phải hành lang tầng hai. Chỉ có nhà thần bí học được mời đến đây là ở tầng hai của căn phòng thứ hai ở góc bên trái hành lang, tựa hồ ở sát ngay phòng của chủ nhân biệt thự.
Từ Thạc vẫn còn đang đứng ở trong đại sảnh, trong lòng đột nhiên tò mò hỏi: "Hệ thống, nhiệm vụ thất bại thì người chơi sẽ bị xóa bỏ sao?" '
[ Trong không gian của kịch bản, hệ thống sẽ không xóa bỏ người chơi vì bất cứ lý do gì, nhưng sau khi người chơi mới thoát ly khỏi sự bảo hộ dành cho tân thủ thì cái chết của người chơi trong kịch bản tương đương với cái chết trong thực tế.]
Thanh âm của hệ thống lại vang lên trong đầu.
Từ Thạc nhướng mày, hắn đọc rất nhiều tiểu thuyết, cơ mà gặp phải hệ thống không giết ký chủ thì quả là rất hiếm thấy, thật sự không quen lắm.
A! Không phải, hệ thống này dường như cũng không phải của hắn.
Từ Thạc lặng lẽ nhìn mấy người chơi trở về chỗ của mình rồi đợi cho đến khi một phút đếm ngược kết thúc.
Khoảnh khắc tiếp theo, mắt hắn mờ đi, mở mắt ra liền thấy mình đang đứng ở trong bếp.
Cùng lúc đó, hệ thống vang lên -
[Bởi vì bạn không đến địa điểm được chỉ định vào thời gian quy định, vậy nên sẽ bị trừ 10 điểm suy diễn, giá trị suy diễn hiện tại là -10, sau khi trò chơi kết thúc mà giá trị suy diễn thấp hơn 100 thì sẽ mở ra cơ chế trừng phạt]
Từ Thạc: "..."
Giá trị suy diễn là cái gì?