Trong mơ, dường như Dạ Hàn Lâm Tuyết nghe thấy có người nào đó kêu to. Cô cảm thấy toàn thân đau đớn, cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua vì cơ thể này quá yếu.
tiểu thư, người đã tỉnh!
Đột nhiên, một cánh tay ấm áp vững chãi ôm lấy cô, chậm rãi để cô tựa vào lồng ngực vững chắc tràn đầy mùi hương nam tính của hắn.
tiểu thư, không sao rồi...
Một giọng nói trầm thấp quyến rũ chậm rãi truyền vào tai cô. Là ai, là giọng nói của ai mà dễ nghe vậy, nhẹ nhàng thổi vào lòng cô. Dạ Hàn Lâm Tuyết cố gắng giật giật, trong mơ màng cô thấy một nam tử cực kỳ cực kỳ đẹp. Nam tử đó ôm cô vào trong lòng, nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt sâu thẳm đó tuy cũng có sự quan tâm, nhưng thờ ơ lạnh nhạt nhiều hơn. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nam nhân trước mặt này là ai? Dạ Hàn Lâm Tuyết nghi hoặc, há mồm định nói nhưng sau đó bất đắc dĩ mệt mỏi mà thiếp đi.
Hôm sau, ánh nắng sớm nhẹ nhàng chiều vào mắt cô Dạ Hàn Lâm Tuyết xoa xoa trán, đôi mắt khô không khốc từ từ mở ra. Nơi này là nơi nào, nhìn chiếc giường lớn khắc hoa văn trắng đen hài hòa mà tinh xảo dị thường, Dạ Hàn Lâm Tuyết có thể khẳng định đây chắc chắn không phải Điện Diêm vương lạnh lùng âm u. Nhìn theo bố cục trang hoàng hiện tại của căn phòng này có thể nói là gia thế hiển hách.
Đau quá! Đầu đau quá! Chống tay ngồi dậy, ôm đầu đau như muốn nứt ra. Dạ Hàn Lâm Tuyết mắng chửi ra tiếng, cái tên chết tiệt nào đưa bà vào đây, biết ngay là không làm được gì tốt, cho ta thân thể yêu đuối như vậy làm cho bổn cô nương khó chịu muốn chết!
Căm giận bất bình mắng chửi rủa, cô dãy sụa định xuống giường. Bây giờ cô vội vàng xem xem trông mình như thế nào? Cô không muốn cả đời mang khuôn mặt như miếng sừơn lợn rán, chay loạn khắp nơi dọa người. Phải biết rằng từ trước đến nay Dạ Hàn Lâm Tuyết luôn mĩ mạo kinh người, nếu như hiện tại thân thể này xấu xí khó coi thì thật có lỗi với bản thân. Hết
lần đầu tiên viết bài truyện này nên vote cho mình vui nha