"Chúng ta có quen nhau sao?" Châu Đông nghi hoặc hất tay đối phương ra, bản thân không tự chủ lại lùi thêm một bước, bộ dáng bất cứ khi nào cũng có thể xoay lưng bỏ chạy.
"Cậu không nhận ra tôi sao? Haha" đối phương nói rồi cho cậu một cái nháy mắt, hất cằm nhìn về phía "người" lùn dưới chân. Châu Đông hiểu ý cậu ta, nhưng cậu cũng không buông xuống cảnh giác
Xuất hiện tại một nơi không biết là đâu, bốn phía là rừng âm u xào xạc, đêm đen bao phủ toàn bộ, chỉ có ánh sáng phát ra từ căn nhà này là chói lọi nhất, cứ như mồi một đóm lửa đợi thiêu thân bay vào, vào tình cảnh này, chỉ cần là con người đều chỉ có một lựa chọn duy nhất là đi đến chổ có ánh sáng. Nhưng người xuất hiện trong nhà lại nhìn không giống con người, người giống con người lại hihihaha xưng huynh gọi đệ với người mới gặp lần đầu. Nhìn kiểu gì cũng thấy nơi này thật quái lạ, chẳng phải là nơi tốt đẹp gì.
Châu Đông chau mày nhìn hai người trước mặt, "người" lùn đã có vẻ mất kiên nhẫn, thanh âm khàn đặc ghê rợn lại cất lên
"Vậy là có vào hay không?"
Người đàn ông đối diện dùng khẩu hình nói với Châu Đông." Trước tiên vào nhà, tôi sẽ giải thích với cậu sau"
Châu Đông cân nhắc ba giây, vẫn là lựa chọn đặt chân vào nhà, dù sao nơi này vẫn có người, vẫn hơn là một mình chạy vào rừng vào ban đêm
Người đàn ông cười hề hề nói cảm ơn với "người" lùn, xoay lưng dẫn theo Châu Đông đi về phía nhà ăn.
"Chào cậu, tôi là Khuynh Tiểu Mao" người đàn ông mở miệng "cậu có vẻ như là người mới nhỉ!?"
Châu Đông không hiểu lời Khuynh Tiểu Mao có nghĩa là gì, nghiêng đầu hỏi "người mới? Người mới gì? Lúc tôi tỉnh lại liền thấy mình ở đây? Đây là trò đùa dai mới à?"
Tuy là nói vậy, nhưng Châu Đông hiểu rõ hơn hết đây không phải là trò đùa dai gì cả, cậu vẫn nhớ rất rõ cậu đã về tới nhà mình, mở cửa, khoá cửa, đến bên nệm, nằm xuống, đi ngủ, không lý nào lại có thể có người mở được cửa nhà cậu khi không có chìa khoá, cho dù có mở được, cũng không thể nào mang cậu đến nơi này trong lúc cậu không biết gì cả
Nhưng hiểu rõ là một chuyện, tiếp nhận được hay không lại là chuyện khác
"Trước tiên vào gặp mọi người, sẽ có người giải thích cho cậu"
"Mọi người?" Châu Đông bắt lấy trọng điểm trong lời của Khuynh Tiểu Mao.
Vậy là không chỉ có hai người, còn có nhiều người khác cũng giống như cậu? Châu Đông tâm ôm tâm tình kỳ quái đi theo Khuynh Tiểu Mao.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, hành lang rộng lớn trải dài, hai bên treo đầy những bức tranh, nhìn qua thuộc kiểu trường phái trừu tượng, Châu Đông cũng không để ý lắm, dù sao cậu cũng thuộc kiểu người thô kệch, đối với mấy chuyện nghệ thuật có nhìn cũng không hiểu.
Hai người không ai lên tiếng, trầm mặc đi đến cuối hành lang, lại rẻ qua một khúc ngoặt, trước mắt Châu Đông cuối cùng cũng có sự thay đổi, cậu nhìn thấy dưới ánh đèn đang được mở, lành lùng chiếu sáng khắp căn sảnh, ở giữa sảnh ăn đặt một chiếc bàn dài. Trên bàn có vài người, lúc cậu bước vào đồng đều đồng loạt quay người lại nhìn cậu. Châu Đông nhìn lại một lượt, đếm nhẩm.
"11 người". Tính thêm cả Khuynh Tiểu Mao và cậu là vừa đủ 13 người.
Lúc này tất cả đều đã tụ họp đông đủ, cậu nhìn nhìn chỉ thấy còn vài vị trí chưa được ai ngồi, tổng 3 ghế trống, nằm ở vị trí đầu bàn, bao gồm cả ghế chủ toạ.
Trong số những người có mặt, có người mặt bình tĩnh không có biểu tình, có người run rẩy khóc thút thít. Châu Đông nhìn một vòng, đánh giá xung quanh
12 người này, tổng cộng 4 nữ và 8 nam.
"Lại thêm người? rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái gì vậy?". Một người đàn ông trong số đó nhìn thấy Châu Đông được dẫn vào, mở miệng càu nhàu. Sau đó xoay qua nhìn cô gái trong số đang bưng mặt khóc thút thít, giận dữ đập bàn.
"Khóc cái mẹ gì chứ. Con mẹ nó mày có im đi không?" Người đàn ông hét lên với cô gái. Cô gái giật mình, tiếng khóc cũng im bặt. Một người bên cạnh nhìn không nổi nữa liền lên tiếng.
"Ông to tiếng cái gì, rơi vào hoàn cảnh này chúng tôi ai cũng đang hoảng loạn, chỉ là một cô gái, có nhất thiết không?"
Thấy cuộc nói chuyện đang có chiều hướng thành xô xát, Châu Đông bèn đi đến ghế trống ngồi xuống. nói:
"Mọi người trước tiên bình tĩnh lại, có chuyện gì để ra khỏi đây rồi nói tiếp được không?"
Người đàn ông nhìn Châu Đông, vốn dĩ cũng chỉ muốn xả một hơi khó chịu bị nghẹn trong lồng ngực ra mà thôi, cũng không có ý muốn đánh nhau, nghe vậy cũng im lặng ngồi lại vào chổ của mình. Khuynh Tiểu Mao thấy tình hình đã dịu xuống, ho khan hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Xin chào mọi người, Tôi là Khuynh Tiểu Mao, là lần thứ hai, tôi nghĩ ở đây chắc chắn cũng sẽ có người giống tôi, không phải là lần đầu". Khuynh Tiểu Mao nói đến đây, cổ ý nhìn một vòng quanh mọi người, ý muốn tìm ra những người có biểu cảm khác biệt.
"Lần trước xảy ra tình huống như vậy, tôi cũng như các cậu người mới hôm nay, sau cùng vượt qua được và đứng ở đây, tuy tôi không biết lần này mình có đủ may mắn để thoát ra hay không, nhưng tôi hi vọng mọi người có thể đoàn kết một chút, vì thoát ra khỏi đây, là cửu tử nhất sinh".
Khuynh Tiểu Mao nói một hơi dài, Châu Đông nghe chổ hiểu chổ không, cái gì mà lần đầu không phải lần đầu, cậu hiểu đại khái ý Khuynh Tiểu Mao đã gặp qua trường hợp này trước đây? Vô cung hung hiểm mà thoát ra, lại bị cuốn vào lần nữa.
Có người nghe không hiểu trực tiếp hỏi lại. "Nói rõ một chút được không? Cái gì mà lần đầu?".
Khuynh Tiểu Mao nhìn sang người nọ, nói: "Nói thật, tôi cũng không hiểu tình huống cụ thể lắm, dựa vào kinh nghiệm một lần qua màn trước của tôi, tôi có thể nói các vị ở đây, đang bị một thế lực vô hình không rõ kéo vào một cuộc chơi, các vị tại đây phải tìm được cách thoát ra, hoặc là chết"
Người đàn ông lúc nãy nghe vậy lại tiếp tục đập bàn đứng dậy.
"Con mẹ nó mày đừng có đùa tao, cái gì mà thế lực vô hình, tưởng đây là phim trường chắc, mau thả tao về".
Một người trong số đó nghe vậy, không lạnh không nhạt mở miệng: "Thả về, chúng tôi cũng đâu bắt ông ở lại, nếu ông muốn lúc nào cũng có thể mở cửa ra khỏi đây mà tìm đường về".