Nói như vậy có nghĩa là, tìm thấy dấu ấn ma quỷ rồi phá hủy nó mới chính là cách duy nhất để thoát khỏi đây, nghe xong câu chuyện tất cả mọi người mặt mày ai cũng âm trầm, Khuynh Tiểu Mao lần trước bị kéo vào cũng là 13 người, kết quả chỉ có một mình cậu ta sống sót đi ra, có thể thấy được mức độ hung hiểm của thế giới này.
"À phải rồi, tôi cũng đã kể ra câu chuyện của mình, tôi nghĩ ở đây chắc chắn cũng sẽ có người giống tôi bị kéo vào lần hai chứ?" Khuynh Tiểu Mao nói rồi, đánh mắt nhìn xung quanh biểu cảm từng người. Không ai đáp lời cậu, Trương Nhiễm An lắc lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.
Châu Đông liếc nhìn Tiếu Vũ, lúc này cũng đang yên lặng, trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nghĩ bụng với cái biểu cảm của anh ta thì chắc cũng không phải là lần đầu tiên rồi, có ai từ đầu đến cuối có thể giữ được bình tĩnh như thế, thậm chí khi nghe xong câu chuyện của Khuynh Tiểu Mao mí mắt giật cũng không thèm giật một cái.
Cũng không phải chỉ có mình Châu Đông nghĩ thế, chỉ là khí chất trên người Tiếu Vũ quá mãnh liệt, cũng không có ai dám mở miệng ra hỏi anh ta. Mà Tiếu Vũ tất nhiên cũng không có suy nghĩ sẽ kể cho người khác nghe, cứ như thế trải qua một hồi trầm mặc. Tiếu Vũ đứng dậy.
"Anh đi đâu vậy?" Châu Đông không nhịn được hỏi.
"Đi về phòng ngủ? chẳng lẽ các người tính ngồi ở đây tới sáng sao?" Nói rồi cũng không đợi ai trả lời, quay lưng bước ra khỏi sảnh ăn. Khuynh Tiểu Mao thấy thế cũng không cưỡng cầu, thật ra ngay từ khi kể xong câu chuyện, trong lòng cậu cũng đã rõ ràng, ngoại trừ người thanh tên Tiếu Vũ mới vừa rời đi ra, những người còn lại không có ai nhìn giống như đã trải những chuyện tương tự, nếu có thì chắc cũng là một tay đam mê diễn xuất, trên mặt mỗi người đều treo một biểu tình không thể tin được mà nghe hết câu chuyện, nhìn không giống như đang giả vờ.
Chỉ có Tiếu Vũ là người bình tĩnh nhất, nhưng người đã không muốn nói cũng không thể ép anh ta mở miệng. Nghĩ thế Khuynh Tiểu Mao bèn đứng dậy, hướng mọi người gật đầu một cái.
"Cũng đúng, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi cái đã, có chuyện gì ngày mai nói sau".
Đám đông cũng lục đục giải tán, hướng về phía lầu bốn mà đi, lại băng qua dãy hành lang dài, không khí trầm mặc vẫn như cũ bao lấy mọi người. Đến lầu bốn, Châu Đông bước từng bước chậm rãi, vừa đi vừa đánh giá không gian xung quanh.
Phòng ngủ bố trí nằm đối diện nhau, được ngăn cách ở giữa bằng dãy hành lang, kiểu kiến trúc mang hơi hướng dinh thự cổ điển này Châu Đông vẫn là lần đầu được diện kiến, nếu bỏ qua việc không khí có phần âm u đáng sợ thì không thể không phủ nhận sự đẹp đẽ tráng lệ của nó.
Lầu bốn có tổng cộng 13 phòng ngủ, một phòng vệ sinh chung, vì mỗi căn phòng ở đây đều có phòng tắm trong phòng nên phòng vệ sinh chung cũng không dùng đến, Châu Đông chọn cho mình một căn nằm ở giữa, trái phải trước mặt đều có người, đề phòng vạn nhất cậu gặp chuyện thì xung quanh còn có người nghe thấy.
Đám đông cũng chọn cho mình mỗi người một phòng, mặc dù trong lòng ai cũng hoảng hốt lo sợ, nhất là các cô gái, nhưng hiển nhiên không ai chọn ghép phòng, mọi người đều hiểu rõ ma quỷ giết người theo quy tắc, mà bọn họ đều là những người lạ chỉ gặp nhau lần đầu, không biết được làm thế nào để khởi động điều kiện tử vong, vạn nhất chọn trúng đối tượng đã khởi động điều kiện tử vong, cũng là đem mạng mình cho không người ta.
Châu Đông mở cửa bước vào phòng mình, phòng ngủ ở đây vô cùng rộng lớn, một phòng cũng to hơn cái căn hộ cậu thuê bên ngoài, nhưng thiết kế lại có phần đơn giản, so với khung cảnh tráng lệ từ đại sảnh tới nhà ăn, phòng ngủ ở đây lại như trở về với thực tại, nhìn chiếc giường trước mặt, Châu Đông thầm nghĩ có kéo thêm ba tên đàn ông bên ngoài vào đây ngủ chung chắc là cũng không thấy chật. Bên phải giường ngủ là tủ quần áo, Châu Đông mở cửa, thấy bên trong những bộ quần áo được treo lên gọn gàng sạch sẽ, tất cả đều giống y đúc bộ đồ cậu đang mặt trên người, còn đặc biệt chuẩn bị vài bộ đồ ngủ.
"Làm sao người ở đây biết được mình sẽ chọn phòng nào mà chuẩn bị đến vậy?". Châu Đông nhìn tủ quần áo, biểu tình vi diệu.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng không phải là nơi có thể áp dụng logic bình thường của con người để giải thích, vì vậy cậu cũng không nghĩ tới nữa, cảm thấy nếu như không có câu chuyện vừa rồi của Khuynh Tiểu Mao cảnh tỉnh, không chừng cậu còn nghĩ mình là người may mắn được ông trời chọn vào đây nghĩ dưỡng bảy ngày cũng nên.
Điện thoại không có, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, Châu Đông nhìn một vòng tìm kiếm, những kiểu kiến trúc như thế này, bình thường đồng hồ sẽ được treo đối diện giường ngủ, quả nhiên vừa nhìn qua liền thấy được, bây giờ là 6h tối, người phụ nữ tên Edith kia có nói qua ban đêm không được ra khỏi phòng, bây giờ đến đó vẫn còn thời gian 6 tiếng.
Châu Đông nghĩ trước tiên nên đi tắm một cái, lúc nãy ở bìa rừng tỉnh dậy trong tư thế úp mặt xuống đất, bây giờ quần áo trên người cũng đều bẩn cả, lúc đi đến đây trời cũng rất tối, cậu cũng không cẩn thận bị ngã mấy lần, áo sơ mi bị ngã thành rách vài lỗ.
Nghĩ nghĩ liền không khách khí mà chọn một bộ đồ trong tủ quần áo bước vào nhà tắm.