Mọi người bị người mới tới thu hút sự chú ý, đồng loạt nhìn qua. Người phụ nữ mới bước vào, thân cao tầm 1m8, đối với người Châu Á như cậu mà nói, phụ nữ tầm này đã là rất cao rồi, trên người mặc một chiếc đầm đen dài diễm lệ, vạt đầm lúc đi còn trượt dưới đất một khúc dài, trên đầu đội một cái nón bành rộng che đi nửa khuôn mặt, trên gương mặt còn đeo một chiếc mặt nạ lưới đen che đi một bên mắt phải. Nhìn chung phong cách ăn mặc tương đối khoa trương, cứ như nhân vật phù thủy cao quý bước ra từ thế giới truyện tranh vậy.
Người phụ nữ ngẩng mặt, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh những người có mặt, khóe miệng nhếch ra một nụ cười, không nhanh không chậm đi đến vị trí ghế chủ tọa tại bàn ăn.
"Xin chào các vị khách thân mến, ta tên là Edith, là chủ nhân của ngôi biệt thự này." Người phụ nữ mở miệng
"Cảm ơn mọi người đã giành thời gian đến chia buồn cùng gia đình ta, bữa tiệc sẽ bắt đầu vào ngày thứ 7, trong khoảng thời gian này, mọi người có thể tự do nghỉ ngơi."
Châu Đông càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, còn chưa đợi cậu mở miệng hỏi, người đàn ông lúc nãy lại lần nữa đứng lên, nhưng lần này ngữ khí nói chuyện đã hòa hoãn hơn không ít, có thể ông ta cảm nhận được người phụ nữ này không dễ chọc vào.
"Tôi có một câu hỏi" người đàn ông nói. "Chúng tôi không hiểu bà đang nói gì? Chúng tôi vừa ngủ dậy đã thấy mình ở tại chổ này, cũng không có ý định tham gia bữa tiệc nào cả..."
Chưa dứt câu, người phụ nữ quay phắt lại nhìn thẳng vào người đàn ông, vẻ mặt nghi hoặc giận dữ
"Các người không phải khách của ta?" Tiếp đó, một chuyện mà mọi người không bao giờ ngờ tới đột nhiên xảy ra. Ngoài trời đang trong lành đột nhiên nổi bão, từng cơn từng cơn đập đùng đùng vào cửa kính, lần lượt đánh bể toàn bộ, tiếng thủy tinh vỡ vang lên thanh thúy, vụn thủy tinh theo quán tính của gió văng ra, cứa vào mặt người đàn ông từng vết thương nhỏ, để lại vài vệt máu trên mặt.
Mọi người ai nấy đều ôm đầu úp sấp trên mặt bàn, người đàn ông vẫn còn đứng đó, ngơ ngác.
Đèn trong sảnh ăn bắt đầu chớp tắt, tiếng chập điện xẹt xẹt vang lên bên tai mọi người, cảm giác một giây sau có thể tất cả các bóng đèn đều sẽ vỡ ra, rơi thẳng vào đầu của những người bên dưới.
Trong lúc hoãng loạn đó, người thanh niên kia mặt không đổi sắc, mở miệng đáp lại lời người phụ nữ:
"Chúng tôi là khách, chỉ là hiểu lầm một chút thôi, thành thật chia buồn cùng gia đình bà" Sau câu nói đó, tất cả đột nhiên im bặt, tiếng gió đang gào thét ngoài cửa như mất đi âm thanh, trong giây phút, Châu Đông thấy được nụ cười độc ác trên mặt người phụ nữ chợt tắt, ánh mắt mang một phần oán hận nhìn về phía người thanh niên.
Giây sau, tất cả đều khôi phục lại như ban đầu, dường như những chuyện kinh khủng vừa xảy ra chỉ là ảo giác của mọi người, ngoài cửa không hề có mưa, vầng trăng vẫn còn treo tít trên cao, cửa kính cũng không vỡ, nhưng mặt người đàn ông đã cắt không còn một giọt máu, bị người bên cạnh kéo ngồi xuống, vẫn còn run lẩy bẩy.
"Được rồi, mọi người đã vất vả đường xa tới đây, trước tiên dùng cơm, ta đã cho người chuẩn bị phòng ngủ cho mọi người, phòng ngủ ở lầu bốn" Người phụ nữ nói "phòng chứa đồ và lầu ba là nơi mọi người tuyệt đối không được đến". Nói rồi liếc mắt nhìn người thanh niên mở miệng lúc nãy.
"Vì ta sẽ nổi giận"
"Ban đêm không được ra khỏi phòng, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không chịu trách nhiệm" Người phụ nữ bồi thêm một câu.
Châu Đông nhìn người phụ nữ trước mặt, từ lúc người phụ nữ giới thiệu tên mình, cậu cứ cảm giác mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, nhưng hoàn toàn không thể nhớ ra. Nghĩ lại những lời Khuynh Tiểu Mao nói lúc nãy, cậu rốt cuộc cũng có thể nắm được đại khái tình hình hiện tại.
Những người ở đây, tổng cộng 13 con người, trong lúc thần không biết quỷ không hay bằng cách nào đó bị kéo vào nơi này, mà ở đây, tất cả đều phải đóng vai người khách phương xa đến chia buồn cùng chủ gia đình, bữa tiệc đãi khách sẽ diễn ra vào ngày tứ 7.
Châu Đông lục lục túi quần, quả nhiên không thấy điện thoại, cậu còn nhớ lúc cậu về tới phòng cũng chưa có thay đồ, trực tiếp ngã nhào lên giường ngủ, điện thoại chắc chắn cũng chưa lấy ra khỏi túi quần. Mà hiện tại, trong túi trống không, trên người chỉ còn mỗi bộ đồ, đồng hồ cũng không thấy.
Cậu quay đầu hỏi Khuynh Tiểu Mao đang ngồi bên cạnh.
"Cậu có mang điện thoại không"
Khuynh Tiểu Mao nghe Châu Đông hỏi, cũng sờ sờ túi quần mình, lắc đầu "Không có".
"Vậy cậu có biết hôm nay là thứ mấy không?" Châu Đông lại hỏi.
"Thứ hai"
"à, cảm ơn". Vậy thời gian ở đây không chênh lệch với bên ngoài, có nghĩa là mọi người có thời gian bảy ngày để tìm cách thoát ra, hoặc là chết.
Phòng kho và tầng ba không thể vào, cũng không thể ra khỏi phòng vào ban đêm. Nếu không nghe lời thì sẽ như thế nào? Trong lúc Châu Đông vẫn đang trầm mặt suy nghĩ, thức ăn đã bắt đầu được mang đến.
Không thể không nói, tòa biệt thự to như lâu đài thế này, thức ăn chắc chắn cũng không thể chê vào đâu được, từng người từng người xếp hàng đi vào đại sảnh, trên tay là đủ thứ các món ăn màu sắc sặc sỡ, nhìn qua cực kỳ bắt mắt, còn tỏa ra mùi thơm nồng nàn. Tất cả mọi người từ khi vào đây đều đang trong trạng thái căng thẳng, lúc này trên bàn bày đủ kiểu mỹ vị nhân gian, bụng không tự giác mà kêu cồn cào.
Châu Đông không nhìn thức ăn, cậu để ý những người bưng thức ăn vào, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền dọa cho cậu bay luôn cảm giác đói bụng.
Chỉ thấy những người này, gương mặt giống nhau như đúc, ngũ quan đẹp đẽ tinh xảo như tạc tượng, nhưng tất cả đều như đúc ra cùng một khuôn, đến nốt lệ chí bên mắt cũng mười người như một, đều đang yên tĩnh không một tiếng động bày thức ăn lên bàn.
"Đậu má..." Cậu không nhịn được chửi tục một tiếng. Khuynh Tiểu Mao nghe cậu nói vậy khó hiểu nhìn cậu "Làm sao vậy?"
"Cậu nhìn mặt những người bưng thức ăn kìa" Châu Đông hất mắt, thì thầm vào tai Khuynh Tiểu Mao.
Khuynh Tiểu Mao khó hiểu đánh mắt nhìn một vòng những người đang bày thức ăn lên bàn.
"Bọn họ làm sao?"
Châu đông: "Cậu không nhìn thấy?"
Khuynh Tiểu Mao: "Thấy cái gì cơ?"
Châu Đông: "Cậu không thấy lạ sao, tất cả bọn họ gương mặt đều như nhau..."
Khuynh Tiểu Mao: "Không có? Bọn họ đâu có giống nhau,.. cậu không phải thấy ảo giác rồi chứ?"
Châu Đông: "..."
Châu Đông nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai có biểu cảm thắc mắc, rốt cuộc cũng hiểu, chỉ có một mình cậu cảm thấy gương mặt bọn họ giống nhau, điều này có nghĩa là gì?
Trong lúc đó, món cuối cùng cũng được bày xong, các cô gái lần lượt xếp hàng ra khỏi nhà ăn, động tác lưu loát, lại thập phần giống nhau, một cỗ quái dị chạy thẳng lên đỉnh đầu Châu Đông, khiến cậu nhìn đống thức ăn trên bàn cũng muốn ói.
"Mời mọi người dùng bữa" Người phụ nữ cầm nĩa lên. Chọn cho mình một miếng thịt Steak, lúc nĩa cắm vào con trào ra thứ chất lỏng màu đỏ. Châu Đông nhìn một lúc, triệt để không còn tâm trạng ăn uống.
Cậu chọn cho mình bát cháo trắng, lặng lẽ rơi lệ.