- "Chào cô, cô là..."
- "À chào anh, anh có phải là Dạ Thiên Phong đúng không"
- "Ừm"
- "Mời anh ngồi, chúng ta có thể nói chuyện không"
- "Tôi là Lãnh Diệp Mai, tôi hiện đang là giám đốc của một công ty chuyên thiết kế thời trang"
Cuộc nói chuyện có hai người nhưng dường như chỉ có mỗi Lãnh Diệp Mai phát biểu và ý kiến, còn Dạ Thiên Phong từ đầu cho đến cuối đều im lặng không nói lấy một câu.
Tại nhà chính.
- "Thiên Phong, khi nào con mới chịu dắt con dâu về cho mẹ.
- "Mẹ à.."
- "Thiên Phong, mẹ già rồi mẹ muốn con ổn định gia đình mẹ mới yên tâm con có biết không"
Câu nói của mẹ khiến cho anh phải dừng lại, đúng vậy mẹ anh đã bắt đầu già dần đi rồi. Bà tần tảo nuôi lớn anh từ khi ba anh bỏ hai mẹ con đi. Một mình gầy dựng sự nghiệp.
Vì vậy, Thiên Phong anh rất thương mẹ.
Tại bệnh viện.
Cậu nhóc nhỏ đang nằm trên giường bệnh, tay cậu đều là những sợi dây truyền nước.
- "Tiểu Nhĩ, em mau khoẻ lên có biết không. Còn rất nhiều việc chị chưa làm cho em"
Tiểu Nhĩ biết chị mình đang khóc nên cậu ráng cố gắng trấn an chị.
- "Chị đừng cố gắng mạnh mẽ nữa, có Tiểu Nhĩ ở đây, Tiểu Nhĩ sẽ yêu thương chị mà"
- " Nếu Tiểu Nhĩ thương chị, Tiểu Nhĩ phải mau chóng khoẻ lên nhé"
Ọt ọt..
Bỗng nhiên bụng của Tiểu Nhĩ lại không nghe lời cậu, cứ thế mà lại kêu lên. Tiếng kêu làm cho hai chị em nhìn nhau mà bật cười thành tiếng.
- "Tiểu Nhĩ ngoan nằm chờ chị, chị đi mua một ít thức ăn rồi sẽ quay lại"
Tiểu Nhĩ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Cậu nhìn dáng vẻ ốm người của chị mình mà thương xót. Hình như cậu phát hiện ra điều gì đó, từ lúc chị vào thăm cậu, cậu phát hiện ra sắc mặt chị không tốt. Đã vậy chân còn đi khập khiễng nữa.
- "Chị à, chân chị làm sao vậy. Chị không khoẻ ở đâu sao"
Nghe Tiểu Nhĩ hỏi thì cô xoay người lại nhỏ nhẹ trả lời cho Tiểu Nhĩ an tâm.
- "Không sao cả, chị chỉ là không cẩn thận nên vấp té thôi em đừng lo"
Thanh Thanh đi ra quán lề đường gần ở bệnh viện tìm kiếm một chút gì đó cho Tiểu Nhĩ ăn. Nhưng vô tình bắt gặp Dạ Thiên Phong cũng đang đi đâu gần đó.
Cô không dám đi lại xin lỗi anh vì chuyện hiểu lầm lúc sáng. Cô không biết anh có đuổi việc cô hay không nữa, cô xúc phạm và coi thường anh như vậy cơ mà.
Đứng từ xa, Dạ Thiên Phong đã thấy đường dáng người quen dường như đã gặp ở đâu rồi. Đi gần lại thì mới biết là cô gái lúc sáng coi thường anh, dám nói anh là tái xế. Dạ Thiên Phong càng ngày càng lại gần với Thanh Thanh hơn, và cô cũng cảm nhận được có một thứ gì đó đang tiến gần mình hơn. Xoay người lại thì thấy anh đứng sau lưng, làm cô giật mình.
- "Ôi trời, anh làm gì mà đứng sau lưng tôi thế"
- "Gọi là Sếp"
Dạ Thiên Phong đứng khoanh tay hùng hổ ra lệnh.
Tô Thanh Thanh khó hiểu với cách cư xử của anh nên hỏi lại.
- "Bây giờ đã tối rồi, với cả ngoài giờ làm việc vẫn phải gọi sao"
- "Muốn nghĩ việc sao?"
Thanh Thanh lo lắng, đúng thật là cô cư xử hơi sai với anh nhưng mà đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, cô không muốn mất việc, và anh cũng không thể vì thế mà đuổi cô.
Thanh Thanh cúi đầu mở miệng nói lí nhí trong miệng.
- "Tôi xin lỗi, là tôi sai, nhưng đó chỉ là hiểu lầm mà thôi"
Cô không đợi anh đáp lại, vội nói với người chủ quán bán một ít thức ăn rồi quay đi.
Dạ Thiên Phong không thể nuốt nổi cục tức, anh đường đường là một vị chủ tịch biết bao nhiêu người phải ngước nhìn, ánh mắt thét ra lửa của anh khiến bao người phải khiếp sợ vậy mà hôm nay lại bị một cô gái coi thường sao.
Anh đi nhanh lại kéo tay cô giật ngược lại phía sau. Cơ thể nhỏ bé bị một lực mạnh kéo lại nên Thanh Thanh giật mình đánh rơi cả bịch thức ăn của Tiểu Nhĩ.
Thang Thanh chực chờ nước mắt nhìn thức ăn bị rơi đầy đường. Cô ngước mắt nhìn anh.
- "Anh làm gì vậy?"
- "....."
Dạ Thanh Phong im lặng không trả lời.
- "Hic hic"
Tô Thanh Thanh ngồi thụp xuống, nhìn những thức ăn rơi trên mặt đường. Cô thì bữa đói bữa no, khó khăn lắm mới mua được thức ăn ngon cho Tiểu Nhĩ mà lại bị Dạ Thanh Phong hất đổ.
Cô không thèm quan tâm đến Dạ Thanh Phong. Dù cho anh có chức cao hay tiền tài như nào cũng không thể làm như vậy.
Vội lau nước mắt rồi rời đi, nhưng lúc này cơ thể của Thanh Thanh đã quá mệt. Lúc sáng thì bị xe va trúng, chân thì bị thương. Bây giờ lại phải đôi co với Dạ Thiên Phong.
Cô quay người rời đi, bỗng trước mắt cô là cả một bầu trời tối mịt. Cơ thể không trọng lượng cứ thể mà ngã nhào xuống đất.
Dạ Thiên Phong đứng đó thấy vậy thì chạy lại đỡ cô lên. Tay không ngừng vỗ vào má cô, nhưng đáp lại tiếng gọi của anh là sự im lặng.
Anh bế cô lên rồi chạy vào bệnh viện. Lúc các y tá chạy đến, khi thấy anh bế người trên tay là Tô Thanh Thanh thì dường như có ý không muốn cứu.
Dạ Thiên Phong lấy làm lạ, bác sĩ khi thấy bệnh nhân cần cấp cứu lại không muốn cứu sao.?
- " Sao vậy, tại sao lại chần chừ?"
- "Xin lỗi cậu, cô gái này đã nợ tiền viện phí của chúng tôi rất nhiều nên chúng tôi không thể..."
Dạ Thiên Phong bỗng chốc nhếch mép cười.
- "Chỉ vì cô ấy nợ tiền viện phí nên các người không muốn cứu sao. Các người rõ là bác sĩ hay là con thú vậy"
Y tá và bác sĩ nghe anh nói như vậy thì cảm thấy áy náy chỉ biết cúi đầu.
- "Chuyển cô ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Tiền viện phí tôi sẽ trả.
Khi nghe Dạ Thiên Phong nói vậy thì các y tá bác sĩ lập tức đẩy Thanh Thanh vào phòng.