Đỗ Nhược Ngu thật sự là một người bình thường.
Gia đình của gồm mẹ và em gái, cha đã mất từ khi cậu còn nhỏ, họ hàng cũng không nhiều, mối quan hệ khá ảm đạm, ít người giúp đỡ, mẹ cậu ăn khổ nhiều mới nuôi lớn được hai người.
Từ nhỏ Đỗ Nhược Ngu đã rất hiểu chuyện, thành tích khá tốt, không khiến mẹ phải lo lắng, thuận lợi bước vào đại học. Sau khi tốt nghiệp thì nhận được lời mời vào tập đoàn Lễ Anh, không ngờ lại được tổng giám đốc Sư Diệc Quang nhìn trúng, bưng đi làm thư ký.
Có lẽ đây là điều không bình thường nhất trong cuộc sống bình thường của cậu.
Nhiều người phải vật lộn trong công ty chục năm mới có thể thấy được ban lãnh đạo của công ty, vậy mà cậu có thể làm được điều đó ngay từ ngày đầu tiên gia nhập.
Lương của Đỗ Nhược Ngu cao hơn nhiều so với các bạn học cùng tuổi, sau khi đi làm thì dọn ra riêng, thuê một căn trọ ở gần công ty. Em gái cậu học một trường đại học ngay trong thành phố, vì là gia đình đơn thân nên cô bé cũng khá tự lập, thường viết văn ở Tấn Giang để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.
Các con đều đã lớn và có thể tự lập, mẹ Đỗ bắt đầu rảnh rỗi, không có việc gì làm thì đi chơi. Gần đây mẹ Đỗ không có ở nhà, Đỗ Nhược Ngu tranh thủ cuối tuần rủ em gái ra ngoài chơi.
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê, Đỗ Dĩnh Dĩnh rất thích trà chiều và bánh ngọt ở đây, ỉ ôi kéo Đỗ Nhược Ngu ra ngoài rồi yêu cầu anh trả tiền.
"Hầy, một cái là đủ thỏa mãn rồi." Đỗ Dĩnh Dĩnh lấy một nĩa nhỏ múc một phần bánh nhỏ cho vào miệng. Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy, rót đầy một tách trà hoa, bỏ hoa quả sấy khô cho giải ngấy rồi đẩy đến trước mặt cô.
Đỗ Dĩnh Dĩnh nhìn động tác của Đỗ Nhược Ngu, nói: "Anh hai, anh ngày càng nết na hơn đó."
"..." Đỗ Nhược Ngu mỉm cười, "Bệnh nghề nghiệp thôi."
Nói đến bệnh nghề nghiệp, hai mắt Đỗ Dĩnh Dĩnh tỏa sáng: "Khi nào em mới có thể đến thăm nơi làm việc của anh đây, em muốn lấy thêm tư liệu."
Đỗ Dĩnh Dĩnh viết văn ở Tấn Giang để kiếm theo chút tiền học phí, khao khát sếp Sư Diệc Quang của anh hai đã lâu. Tổng giám đốc là một tư liệu sống rất tốt, nhưng Đỗ Nhược Ngu không thích nói nhiều về vấn đề công việc, trong mắt Đỗ Dĩnh Dĩnh chính là quá lãng phí tài nguyên.
"Nếu em có thể gặp được tổng giám đốc chân chính thì tốt quá, vừa đẹp trai vừa giàu có, chính là tiêu chuẩn của nam chính đó. Em mà gặp được là có thể viết văn tổng tài ngay."
"Không giống với tưởng tượng của em đâu." Đỗ Nhược Ngu bất đắc dĩ nói, dù có đẹp trai đến đâu nhưng đã là cấp trên của mình, hoa si được thì đúng là điên.
Giai cấp bóc lột và tầng lớp nhân dân lao động không bao giờ có tiếng nói chung.
"Ai, đáng tiếc quá, nhưng em đã có ý tưởng rồi." Đỗ Nhược Ngu uống một hớp trà hoa, sảng khoái nói, "Cưới trước yêu sau: Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi---- Tiểu bạch hoa nghèo khổ nhưng xinh đẹp ký hợp đồng hôn nhân với tống giám đốc bá đạo, nhưng tổng giám đốc đã có Bạch Nguyệt Quang trong lòng."
"Tổng giám đốc làm tổn thương Tiểu Bạch Hoa vì Bạch Nguyệt Quang, Tiểu Bạch Hoa ly hôn tổng giám đốc rồi bỏ đi. Nhiều năm sau tổng giám đốc hối hận truy thuê, phát hiện Tiểu Bạch Hoa đã có con rồi."
Đỗ Nhược Ngu: "..."
Cậu xoa đầu em gái: "Cái tình tiết cũ rích này còn tồn tại trong thị trường à? Viết thật rồi, đến lúc đó đừng có khóc lóc."
Đỗ Dĩnh Dĩnh xoa tay: "Anh không hiểu đâu, có thể sửa đi một chút. Ví dụ như đây là tiểu thuyết mười năm trước, vai chính xuyên thành Bạch Nguyệt Quang trong sách, tác hợp cho hai nhân vật chính, nhưng cuối cùng lại ở bên tổng giám đốc. Hoặc là xuyên thành con trai của Tiểu Bạch Hoa, từ nhỏ giúp mẹ vả mặt cực phẩm."
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt: "Sao cứ đầu độc đầu óc của anh mày thế?"
Đỗ Dĩnh Dĩnh cười khà khà: "Anh là anh trai của em mà." Cô sảng khoái nói, sau đó mới nhớ tới chính sự, hỏi: "Anh có chuyện muốn nói với em à? Chuyện gì đây?"
Đỗ Nhược Ngu nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nhìn em gái nói: "Anh sắp kết hôn rồi."
"Cái gì?" Đỗ Dĩnh Dĩnh trợn mắt ngoác mồm, "Anh nói cái gì?"
Đỗ Nhược Ngu lặp lại: "Anh sắp kết hôn rồi."
Cuối cùng Đỗ Dĩnh Dĩnh cũng định thần lại, hoài nghi nói: "Anh cứ đùa. Em chưa từng nghe nói anh có bạn gái, hơn nữa anh vẫn còn trẻ, chẳng chịu báo trước gì cả. " Cô không dám tin, não hoạt động một lúc, "Chuyện này xảy ra quá đột ngột, hay anh đưa người về xem mẹ có đồng ý hay không đã nhé?"
Đỗ Nhược Ngu nói: "Rất đột ngột, nhưng đã quyết định rồi không thay đổi được. vì vậy em phải cùng thuyền với anh, giúp anh thuyết phục mẫu hậu."
Đỗ Dĩnh Dĩnh tròn mắt nhìn anh mình, uống trà để kìm nén sự bàng hoàng: "Chẳng lẽ đối tượng kết hôn không thể ra mặt sao? Rốt cuộc người đó là ai?"
Đỗ Nhược Ngu mỉm cười: "Là cấp trên của anh, tổng giám đốc của công ty, Sư Diệc Quang."
"Phụt." Đỗ Dĩnh Dĩnh phun ra một ngụm trà.
Đỗ Nhược Ngu chu đáo rút cho cô một tờ khăn giấy, cười nói: "Vậy là em có cơ hội gặp được tổng giám đốc rồi đó, vui không nào?"
____
Tập đoàn Lễ Anh nơi Đỗ Nhược Ngu công tác là một công ty giải trí lớn, Sư Diệc Quang là tổng giám đốc của công ty. Cha của anh là lão chủ tịch của công ty, lúc Đỗ Nhược Ngu đến làm việc ông đã qua đời vì sự cố, hiện tại chủ tịch của công ty là chú của Sư Diệc Quang, Sư Duệ.
Tổng bộ của công ty có không ít người, tầng dưới chia thành các ngành, ba tầng trên cùng dành cho các vị cấp cao, Đỗ Nhược Ngu làm việc trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng áp chót từ dưới tính lên.
Có lẽ vì vấn đề ngành nghề nên nhân viên của công ty đều trông rất... ưa nhìn.
Lần đầu tiên đến Đỗ Nhược Ngu đã rất sốc, ở bên ngoài cậu cũng được xem là một chàng trai đẹp, nhưng ở trong công ty thì chẳng là gì cả.
Hơn nữa nhân viên ở đây rất có cá tính, có người tính khá táo bạo, lần trước Đỗ Nhược Ngu còn bắt gặp đồng nghiệp đánh nhau trong công ty, điều chưa từng thấy ở một công ty lớn nào khác
Bọn họ đánh nhau không dùng tay, chỉ dùng răng cắn, nghe đâu sau đó bọn họ bị bắt đi tiêm phòng vắc xin bệnh dại, ngẫm lại đúng là khó tin.
Nhưng ngoại trừ những khúc dạo ngắn đó, tập đoàn Lễ Anh nói chung cũng có một bầu không khí khá tốt.
Đỗ Nhược Ngu làm việc rất vui vẻ, cho đến một ngày tổng giám đốc Sư Diệc Quang đột nhiên đập tiền vào mặt đầu, hất cằm, "Cầu hôn" cậu.
"Tôi thuê cậu làm vợ của tôi."
.... Tổng giám đốc cầu hồn cũng rất "Cứng".
Sư Diệc Quang từng tiết lộ với cậu là, sở dĩ vội vã kết hôn đến thế là vì liên quan đến di chúc cha anh để lại.
Mấy biến cố đó Đỗ Nhược Ngu không biết, Sư diệc Quang cũng không nói rõ.
Chỉ có một điều rõ ràng: Lập tức, ngay lập tức, rất cần thiết, Sư Diệc Quang cần một người để kết hôn.
Hơn nữa, đối tượng kết hôn phải biết nội tình, nhưng không được xung đột lợi ích, ngoan ngoãn phối hợp diễn kịch với Sư Diệc Quang, đảm bảo lấy tiền làm việc, trung thành tin cậy.
Đó không phải là cậu sao? Đỗ Nhược Ngu nói thầm trong lòng.
Có thể nghĩ những điều tổng giám đốc đang nghĩ, có thể thỏa mãn nhu cầu của tổng giám đốc là hình mẫu của một thư ký đương đại.
Thứ hai Đỗ Nhược Ngu đi làm như thường lệ, ngồi ở bàn làm việc, đầu óc lơ mơ.
"Chào buổi sáng, thư ký Đỗ."
Đỗ Nhược Ngu vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc đang đạp giày cao gót bước đến.
Đỗ Nhược Ngu là thư ký của Sư Diệc Quang, phụ trách văn bản quản lý, Sư Diệc Quang còn có một vị trợ lý đặc biệt chuyên môn hỗ trợ quản lý công ty.
Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc là phụ nữ, tên là Hàn Dung, lớn hơn Đỗ Nhược Ngu, bình thường Đỗ Nhược Ngu gọi cô là chị Dung.
Hàn Dung là siêu cấp đại mỹ nhân, rất nổi bật trong dàn mỹ nhân của công ty, tài sắc vẹn toàn, hơn nữa Sư Diệc Quang thường đưa cô đi công tác hoặc đi dự tiệc cùng.
Cho nên các nhân việc tầng tám trở xuống dưới tình huống không biết gì, bí mật gọi Đỗ Nhược Ngu là Chung Vô Diệm, Hàn Dung là Hạ Nghênh Xuân.
Chung Vô Diệm: Bà nổi tiếng là người đàn bà có tài, trí tuệ vô song, giúp chồng là Tề Tuyên vương quản lý rất tốt nước Tề. Tuy nhiên dung mạo của bà tương truyền là cực kì xấu xí, được mệnh danh là một trong.
CVD và HNX đều là hai nữ nhân của Tề Tuyên Vương.
Thật ra hai người thực hiện nhiệm vụ rất hòa hợp, hơn nữa.... Tại sao lại gọi cậu là Chung Vô Diệm, cậu xấu đến thế sao?"
Đỗ Nhược Ngu thu hồi tâm tư, cười với Hàn Dung: "Chào buổi sáng, chị Dung Dung." Cậu hỏi một câu rất vô nghĩa, "Tìm Sư tổng sao?"
Hàn Dũng tinh nghịch nháy mắt với Đỗ Nhược Ngu, nói: "Đúng vậy, còn cách nào khác đâu, mới sáng sớm miêu vương đã gọi về rồi."
Đỗ Nhược Ngu vẫn duy trì trạng thái mỉm cười: "Miêu vương?"
Hàn Dung cười nói: "Không phải miêu vương đầu máy bay, là miêu vương bên trong." Cô vừa nói vừa nhìn móng tay mình, "Con mèo làm lớn, cả ngày chỉ biết nhe răng trợn mắt bắt người ta làm việc."
Lúc này Đỗ Nhược Ngu mới biết cô đang ám chỉ Sư Diệc Quang.
... Có nghĩa là tất cả mọi người trong công ty là mèo hết sao?
Đỗ Nhược Ngu không hiểu mạch não của Hàn Dung, hai người trò chuyện một lúc, Hàn Dung mới chậm rãi đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đỗ Nhược Ngu biết tỏng từ khi cô bước vào cửa, người trong văn phòng đã bắt đầu bấm giờ đồng hồ.
Xem thử cô có thể ở trong đó bao lâu.
Luôn có lời đàm tiếu ở nơi làm việc, đặc biệt là khi tổng giám đốc quá đẹp trai.
Đôi khi Đỗ Nhược Ngu tự hỏi, tổng giám đốc bá đạo và thư ký thì sao, tại sao công ty bọn họ lại biến thành tổng giám đốc và trợ lý, cậu thì tự động bị gạt ra ngoài chứ?
Đặc biệt hơn là cậu và Sư Diệc Quang sắp kết hôn, tâm trạng càng trở nên vi diệu.
Cậu muốn nói lớn với đám đồng nghiệp nhiều chuyện bên ngoài rằng: "Tôi sắp kết hôn với tổng giám đốc rồi đấy, mọi người có biết không."
Đương nhiên, cậu chỉ dám nghĩ vậy thôi.
Khoảng một giờ sau, Hàn Dung ra khỏi văn phòng, đi đến chỗ Đỗ Nhược Ngu, phong tình vạn chủng gõ bàn nói: "Miêu vương bảo tôi gọi cậu vào."
Hàn Dung đồng cảm nhìn cậu: "Khổ cho tôi nhiều rồi, kế tiếp là cậu đấy."
Đỗ Nhược Ngu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Dung, đột nhiên nhớ tới câu chuyện đao đớn em gái nói đến...
Tổng tài, BNQ, Tiểu Bạch Hoa.
Tâm Đỗ Nhược Ngu phát lạnh.
Cậu ôm cuốn sổ bước vào phòng, Sư Diệc Quang đang ngồi sau bàn làm việc.
Á, tổng giám đốc của bọn họ thật sự quá đẹp trai.
Đẹp trai tuấn tú, mũi cao anh dũng, đường nét khuôn mặt sắc cắt ra miếng, màu tóc hơi nhạt, dưới ánh đèn có ảo giác màu vàng óng, nhìn rất đẹp mắt, hơn nữa lại nhiều, khiến người ta rất muốn sờ vào.
Nếu tổng giám đốc biết cậu nghĩ gì chắc chắn sẽ giết chết cậu.
Chỉ tiếc là dù ông chủ có đẹp trai cỡ nào cũng không giảm được bớt khối lượng công việc, Đỗ Nhược Ngu chủ động hỏi: "Sư tổng tìm tôi?"
Sư Diệc Quang buông đồ trong tay xuống, nhìn cậu nói: "Hôm nào cậu quay về thăm nhà, tôi đi cùng cậu."
Đỗ Nhược Ngu tưởng anh sẽ nói về công việc, bối rối đáp: "Đến nhà tôi làm gì?"
Sư Diệc Quang cảm thấy gương mặt Đỗ Nhược Ngu ngu không tả, ngắn gọn nói: "Cầu hôn."