Đỗ Nhược Ngu ngây người đỏ cả mặt, mẹ Đỗ vội ho khan một tiếng, nói: "Mau ngồi hết đi."
Đỗ Dĩnh Dĩnh bật cười, rốt cuộc Đỗ Nhược Ngu cũng tỉnh táo lại, kéo Sư Diệc Quang ngồi xuống ghế sofa.
Lúc Đỗ Nhược Ngu thông báo sắp kết hôn, mẹ Đỗ và Đỗ Dinh Dĩnh tràn đầy sự nghi ngờ và không tán thành, nhất là đối tượng kết hôn chính là ông chủ của công ty.
Nhưng hành vi thân mật rất tự nhiên vừa rồi của Sư Diệc Quang khiến hai người rất yên tâm, bầu không khí cũng dịu đi.
Đỗ Dĩnh Dĩnh rót trà cho Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang nhận lấy ly trà, nói với cô, "Em nhìn con mèo thử xem." Chắc bị dọa không nhỏ.
Đỗ Dĩnh Dĩnh bất chợt cảm thấy anh rể tương lai của mình... có vẻ hơi sai, nhưng sao cũng được, cô vui là được.
Vừa đẹp trai lại có lòng yêu động vật, nhất định là một người rất tốt.
Đỗ Dĩnh Dĩnh vào phòng an ủi Vù Vù, để nó tự chơi một mình trong phòng rồi quay trở lại phòng khách, cùng mẹ xét duyệt Sư Diệc Quang.
Mẹ Đỗ một đời làm phụ nữ, cũng không phải chưa từng va chạm người trong xã hội. Lúc bắt đầu bà có chút mất tự nhiên, nhưng vì quan tâm đến con trai nên hỏi Sư Diệc Quang rất nhiều, Sư Diệc Quang tốt tính trả lời từng câu một.
Phòng khách nhà họ Đỗ sáng sủa sạch sẽ, mọi người ngồi trên sofa trò chuyện, chủ yếu tập trung vào hôn lễ của Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu vốn tưởng mình sẽ yểm hộ cho Sư Diệc Quang, nhưng không ngờ Sư Diệc Quang tự mình giải quyết rất tốt.
Sau này Đỗ Nhược Ngu mới nhận ra đây chỉ là mô hình kinh doanh, bản thân chỉ cần hỗ trợ như bình thường là tốt rồi.
Cậu không khỏi buồn cười. Sư Diệc Quang mời cậu đóng kịch, thật ra thì kỹ thuật của anh cũng không tồi.
Cuối cùng Đỗ Nhược Ngu không ngờ Sư Diệc Quang sẽ ở lại ăn tối. Mẹ Đỗ chuẩn bị đồ ăn, Đỗ Dĩnh Dĩnh đi theo giúp đỡ, Sư Diệc Quang bị Đỗ Nhược Ngu kéo vào phòng ngồi một lúc.
Đỗ Nhược Ngu hiếm khi ở lại phòng này, luôn giữ sạch sẽ ngăn nắp. Sư Diệc Quang vừa vào phòng liền tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, mặt căng ra.
Đỗ Nhược Ngu vẫn biết Sư tổng là cái dạng gì, khi thả lỏng mặt căng như dây đàn, trái ngược với người khác.
Sư Diệc Quang ngồi trên ghế của Đỗ Nhược Ngu, nhìn quanh phòng rồi nói: "Ổ chim nhỏ của cậu?"
Đương nhiên không có ổ chim lớn của tổng giám đốc rồi.
Chỉ dám oán thầm, không dám bật lại.
"Nhà cậu thích xem thế giới động vật không?" Sư Diệc Quang đột nhiên hỏi.
Đỗ Nhược Ngu không hiểu có ý gì, mờ mịt trả lời: "Không xem."
"Có từng dẫn mèo đi sở thú chưa?" Sư Diệc Quang lại hỏi.
"Chưa từng... bản thân cũng đã lâu không đi sở thú."
Sư Diệc Quang mím môi rồi nói: "Cậu nên để nó va chạm xã hội nhiều vào."
Đỗ Nhược Ngu đầy dấu chấm, Sư Diệc Quang nhìn cậu nói: "Ví dụ như cho nó thấy hổ và sư tử ra sao, nó sẽ không sợ như vậy nữa."
Logic gì đây, càng xem càng sợ à?
Đỗ Nhược Ngu không thể nói mấy lời như: "Bình thường nó không như thế", "Do mặt tổng giám đốc ác quá."
Sư Diệc Quang không bày tỏ quan điểm giáo dục mèo nữa, chỉ im lặng ngồi đó, không biểu hiện vui hay giận.
Có lẽ vì nhà mình nên thả lỏng hơn đôi chút, Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nói lời trong lòng ra: "Sư tổng, thật ra anh không cần phải vậy đâu."
Sư Diệc Quang ngẩng đầu nhìn cậu.
Đôi mắt của Sư tổng rất sâu, khi nhìn thẳng vào ai đó luôn rất đáng sợ.
Đỗ Nhược Ngu đã theo Sư Diệc Quang ba năm nhưng vẫn còn khá sợ, nhưng cậu có chuyện muốn nói rõ ràng. Cậu chỉnh lại kính rồi nói: "Ý của tôi là, cuộc hôn nhân này anh là người làm chủ, không cần để ý đến hoàn cảnh bên tôi."
Nếu cậu đã đồng ý kết hôn, ký hợp đồng và nhận tiền, cậu sẽ chuyên nghiệp hết mức có thể, phối hợp với Sư Diệc Quang diễn cuộc hôn nhân giả này đến cùng.
Nhưng Sư Diệc Quang quan tâm và sẵn sàng đến thăm gia đình cậu một chuyến, đối với một tổng giám đốc như anh mà nói thực sự không dễ dàng.
Nhưng... càng diễn, càng dễ từ giả thành thật. Mẹ và em gái đều có vẻ thích Sư Diệc Quang, điều này khiến Đỗ Nhược Ngu lo lắng.
Sư Diệc Quang lắng nghe rồi bình tĩnh giải thích: "Tôi không phải vì cậu."
Ghế của Đỗ Nhược Ngu là ghế tựa phổ biến, có lẽ do thường xuyên nhìn Sư Diệc Quang ngồi trên chiếc ghế lớn trong văn phòng, cho nên hiện tại anh ngồi duỗi thẳng chân, tay đặt trên bàn lại có vẻ chật chội.
Như để thuyết phục Đỗ Nhược Ngu. Sư Diệc Quang tiếp tục nói thêm: "Bây giờ diễn vẫn chưa đủ, sau này sẽ còn nhiều chuyện phức tạp hơn, một đống người đang ở phía sau theo dõi hành động của tôi."
"..."
Lúc này Đỗ Nhược Ngu mới ý thức được, đây không phải diễn kịch, họ đang làm cho người ta tin rằng bọn họ thật sự đã kết hôn.
Sư Diệc Quang không muốn nói nữa, ngẩng đầu nhìn giá sách bên cạnh bàn, lập tức bị nó hấp dẫn.
Anh đứng dậy, lấy từ trên kệ ra một cuốn sách, nói: "Cậu thích cuốn sách này à?"
Anh không đề cập cụ thể, chỉ vào hàng loạt "Ông già và biển cả" trên giá sách.
Đỗ Nhược Ngu thu nhập nhiều phiên bản khác nhau của "Ông già và biển cả", bao gồm cả bản gốc và bản dịch. Giá sách chất đầy sách, gáy của một số bản cổ hơi cũ, thậm chí có một số bản được in ở thế kỷ trước, muốn có phải tốn rất nhiều công sức.
Đỗ Nhược Ngu im lặng nhìn những cuốn sách đó, hồi niệm nói: "Nó là quyển sách đầu tiên cha mua khi tôi còn bé, sau đó vì quá yêu thích nên không ngừng sưu tầm, đại khái là sở thích nhỏ. Đây chỉ là bản cũ, bản mới đặt ở phòng thuê."
Đương nhiên Sư Diệc Quang biết rõ hoàn cảnh trong nhà của Đỗ Nhược Ngu, cha mất khi cậu còn nhỏ. Cha của Sư Diệc Quang vừa mới qua đời vài năm trước, ở điểm này họ có phần đồng cảm.
Đỗ Nhược Ngu cũng nghĩ đến điều này, bèn nói thêm vài câu: "Cha tôi làm trong một công ty vận tải hàng hải, ông ấy rất thích cuốn sách này, muốn mua cho tôi xem, nhưng lúc ấy tôi còn rất nhỏ, xem một lần đã thấy chán."
Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang, đôi mắt gấu sau cặp kính mỉm cười, có chút xấu hổ: "Sau này, sau khi cha tôi qua đời, tôi xem lại nó, và nhận ra một điều khác, cuối cùng càng ngày càng thích nó."
Còn một điều mà Đỗ Nhược Ngu không nói cho Sư Diệc Quang biết là, cậu có thói quen đọc cuốn sách này trước khi ra quyết định lớn.
Có lẽ nó đã trở thành một ám chỉ tâm lý, chỉ cần cậu bình tĩnh đọc nó sẽ có thêm dũng khí.
Sư Diệc Quang không bình luận gì, chỉ mở cuốn sách trên tay ra, hành động cẩn thận.
Ngón tay thon dài của anh đặt ở trên trang sách chậm rãi lật, chỉ có trang sách phát ra tiếng sột soạt, nhưng lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Đỗ Nhược Ngu nhìn động tác của Sư Diệc Quang.
Ngón tay cũng xinh đẹp, phạm quy quá đi mất.
"Giá như nó ngủ thì tốt rồi, vậy thì mình cũng nằm ngủ mơ thấy sư tử, hắn nghĩ. Tại sao trong giấc mơ chỉ còn lại sư tử?"
Ngón tay Sư Diệc Quang xẹt qua dòng này trên trang sách, Đỗ Nhược Ngu mơ hồ nhìn một chút. Cậu đã quá quen thuộc với nội dung của cuốn sách này, và cậu chỉ cần nhìn lướt qua vài từ là biết đó là đoạn nào.
"Sử tử ở phương Tây đại diện cho sức mạnh và quyền lực." Đỗ Nhược Ngu không biết anh đang nghĩ gì, đột nhiên nói: "Đại khái chính là nếu ta mơ thấy sư tử, ta sẽ trở nên dũng cảm."
Sư Diệc Quang đóng sách lại, quay người nhìn cậu chằm chằm, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Đỗ Nhược Ngu bị ý cười này làm cho giật mình. Nếu Sư tổng hay cười thì đoán chừng số người cầu hôn xếp hàng ngoài cửa sẽ tăng lên gấp ba mất.
Cả hai không nói gì nữa, nhưng căn phòng của Đỗ Nhược Ngu lại tràn ngập sự nhàn nhã, hoàn toàn khác với văn phòng.
Lúc này, Đỗ Dĩnh Dĩnh bỗng nhiên gõ cửa báo đã đến giờ ăn cơm.
Sư Diệc Quang cũng đặt cuốn sách trở lại giá, nói: "Ra ngoài thôi."
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mặc dù họ thường gặp nhau trong công ty mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ giống như trong căn phòng hôm nay.
Chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng cảm giác thật gần gũi.