Chắc là thế. Cho nên vừa rồi Trọng Vũ mới đến đây, là tới cảnh cáo nàng sao?
Nguyên Thuần cẩn thận chắt thuốc của Vũ Văn Nguyệt và Sở Kiều hôm nay, phân phó Xuân Sinh đi đưa.
Tiểu được đồng vô cùng cao hứng đi đưa, nhưng khi quay về lại không quá cao hứng, vành mắt ửng hồng. Bao đại phu cũng cùng trở lại, sắc mặt cũng không tốt lắm. Hộp thuốc mang về dường như có dấu vết nước thuốc bị vẩy ra, tuy tính tình của Xuân Sinh hoạt bát, nhưng làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận, Nguyên Thuần không yên lòng, muốn tới an ủi Xuân Sinh.
“Xuân Sinh, đừng khóc.”, Bao đại phu thở dài, “Tay vẫn còn đau sao?”
“Sư phụ, con không đau. Chỉ là, bát thuốc do chính tay tiểu sư phụ sắc đã lâu.”, Xuân Sinh lau nước mắt, đôi mắt đỏ ửng. Xuân Sinh không thích gọi nàng là sư thái, luôn miệng gọi nàng là tiểu sư phụ, khiến cho các tiểu dược đồng ở dược lư đều gọi như thế.
Nguyên Thuần đứng ở ngoài cửa nghe xong, đã hiểu rằng, sợ là Yến Tuân không tin tưởng thuốc nàng sắc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Thuần sắc thuốc, thương lượng với Bao đại phu, phân phó Xuân Sinh và Thu Thủy mang theo bếp sắc thuốc, đơn thuốc, cùng Bao đại phu đi khám bệnh. Bao đại phu thấy cực khổ sắc thuốc, khám bệnh nhưng lại bị nghi ngờ, trong lòng thế nào không tức? Những phương thuốc này quả thực đều do Nguyên Thuần đích thân coi chừng từng công đoạn, ông vô cùng tức giận nhưng lại không thể thay Nguyên Thuần biện giải.
Dọc đường đi, Xuân Sinh và Thu Thủy đều không mở miệng, hoàn toàn không lanh lợi giống như trước. Bao đại phu cũng lo lắng, thỉnh thoảng quan sát Nguyên Thuần. Nhưng vẻ mặt của nhân vật chính vẫn bình thường như mọi ngày, không có chút nào biến hóa. Bao đại phu trong lòng cảm thán, hài tử này tuy còn trẻ tuổi, nhưng có thể thong dong bình tĩnh hơn lão già mình rất nhiều.
Lúc Nguyên Thuần tới, Yến Tuân sớm đã dẫn theo vị đại phu tâm phúc của hắn tọa trấn, quả nhiên là lo lắng về phương thuốc nàng phụ trách. Nguyên Thuần đoán không sai, cho nên lúc này trong lòng vô cùng bình tĩnh, theo Bao đại phu cung kính hành lễ, dâng đơn thuốc lên. Hóa ra, Nguyên Thuần vẫn luôn hiểu rõ Yến Tuân.
Xuân Sinh, Thu Thủy bên cạnh rót thuốc ra bát, lưu lại bã thuốc rồi bày ra trên bàn. Một trận chiến như vậy, không chỉ khiến cho kẻ xem náo nhiệt như Yến Tuân mà ngay cả Vũ Văn Nguyệt vẻ mặt cũng không được tốt.
Nhưng vị đại phu bên cạnh Yến Tuân nhìn bã thuốc, rồi nhìn đơn thuốc, càng nhìn càng hưng phấn, vừa chỉ toa thuốc vừa chắp tay hỏi: “Xin hỏi đơn thuốc này do vị đại phu nào kê đơn?”
Bao đại phu gật đầu đáp: “Chính là do vị sư phụ này kê đơn?”. Nguyên Thuần đứng ngược sáng nên không nhìn rõ biểu cảm của nàng, nàng chỉ hơi thi lễ thay vì trả lời.
Thấy vị đại phu này còn tràn đầy phấn khởi muốn hỏi thêm, Xuân Sinh đã nói: “Bã thuốc nếu không có vấn đề, cũng mời các vị chủ tử dùng thuốc.”, rồi nhẹ giọng thì thầm: “Tiểu sư phụ từ sáng sớm đã sắc thuốc, cũng phải sắc hơn một canh giờ.”
Bao đại phu gật đầu, quay về phía Nguyên Thuần nói: “Ngươi quay về lư dược trước, đừng chậm trễ uống thuốc.”
Nguyên Thuần gật đầu, hành lễ xin cáo lui. Làm được những việc này, Nguyên Thuần cảm thấy đã đủ, chuyện phía sau, nàng không muốn biết, cũng không cần biết.
Kỳ thực, từ một khắc Nguyên Thuần tiến vào, Yến Tuân đã hối hận. Đã nhiều năm như vậy, hắn vốn hiểu rất rõ cô nương này, chưa nói đến kê đơn sắc thuốc, tư thế hèn mọn đến không thể thấp hơn được nữa, chỉ riêng y phục cùng đầu tóc, hắn đã hiểu rất rõ, Nguyên Thuần sớm đã không còn nhiều tâm tư. Thảo nào, khi Trọng Vũ đi gặp Nguyên Thuần trở về, báo cáo về tình hình của nàng ấp a ấp úng. Yến Tuân cảm thấy hối hận vì không hỏi rõ Trọng Vũ tình hình hiện tại của Nguyên Thuần.
Nguyên Thuần bây giờ biết vâng lời, thái độ cung kính, vinh nhục không sợ hãi. Thời điểm nàng hành lễ, so với Vũ Văn Nguyệt, Yến Tuân càng không thể chịu được. Hắn chưa từng gặp qua một Nguyên Thuần như vậy? Cô nương mà từ nhỏ hắn luôn cung phụng, dỗ dành, nâng niu, cô nương mà hắn từng phiền chán, ghét bỏ, hắn biết bọn họ còn có thể gặp lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ dáng vẻ hiện tại của nàng lại như thế này. Bây giờ, Nguyên Thuần giống như hàm răng bị nhổ sạch, con mèo con bị nhổ sạch móng vuốt, co ro mặc người ta chém giết, ngay cả đau cũng không biết kêu.
Yến Tuân cảm thấy đầu đau không thôi.
Sắc mặt của Sở Kiều lạnh lẽo, đẩy Vũ Văn Nguyệt ra ngoài, nói chuyện riêng với Yến Tuân, ngập ngừng nói về việc của Nguyên Thuần năm đó. Yến Tuân càng cảm thấy đau đầu. Vũ Văn Nguyệt đứng bên ở hành lang bên ngoài phòng, vì nhĩ lực hơn người bình thường, nên đương nhiên hắn nghe rõ mọi chuyện. Hắn oán trách Sở Kiều và Yến Tuân khiến cho Nguyên Thuần gặp phải chuyện như vậy. Năm đó, Vũ Văn Nguyệt được Nguyên Thuần cứu, nửa đêm từng nghe được Nguyên Thuần gặp ác mộng mê sảng hoảng sợ nỉ non. Vũ Văn Nguyệt âm thầm cảm thấy hối hận khi đó không đánh thức nàng, dù nhìn nhau không nói lời nào, dù chỉ rót cho nàng chén nước, cũng tốt hơn mặc cho nàng giãy dụa trầm luân.
Yến Tuân nén xuống thái dương đau đớn, nổi giận với A Tinh, khiến cho ngay cả Trọng Vũ cũng cảm thấy hoảng sợ.
Nguyên Thuần sáng sớm đã trở về dược lư nên không biết những chuyện này. Nàng càng cảm thấy việc sắc thuốc nàng càng không nên nhúng tay vào, dù Sở Kiều và Vũ Văn Nguyệt không suy nghĩ nhiều, nhưng chắc gì không có kẻ bên ngoài sinh sự, không nên vô duyên vô cớ làm phiền Bao đại phu và các tiểu dược đồng.
Vì vậy, những ngày tiếp theo, Nguyên Thuần không còn giám sát việc sắc thuốc, ngay cả số lần chẩn mạch cũng tận lực giảm thiểu, cố gắng khôi phục sinh hoạt ngày trước, chỉ mỗi ngày thỉnh giáo thảo luận với Bao đại phu như cũ.
Nàng chưa từng nghĩ đến, Yến Tuân còn có thể đến gặp nàng.