Chọc giận hắn đối với mọi người đều không có lợi, tốt nhất ngay cả những người bên cạnh hắn cũng không nên trêu chọc. Nguyên Thuần bây giờ vô cùng cẩn thận, rất sợ bởi vì bản thân nàng mà liên lụy đến người khác.
Bao đại phu y thuật cao minh, lại là trưởng giả, từ khi đến dược lư đều ở lại sương phòng phía bắc. Lúc Nguyên Thuần dọn đến, các đại phu khác đều đã rời đi, nên dược lư cũng không có những người khác, nên nàng an tâm ở lại sương phòng phía đông. Yến Tuân bỗng nhiên phát bệnh nên cần phải đến tạm nơi gần nhất, chính là phòng tối nhất phía tây, thật sự quá không ổn thỏa.
Nguyên Thuần muốn nhường lại gian phòng của mình, nhưng Bao đại phu lại bảo thân phận quý trọng thì nên ở gian phòng phía bắc, hai bên giằng co không ngừng. Cuối cùng, Bao đại phu đứng ra nói, nên để cho Yến Tuân tự chọn, còn ngoài sáng trong tối tiết lộ việc Nguyên Thuần bây giờ không chịu nổi giá rét, ý bảo Yến Tuân hãy chọn phòng ở phía Bắc.
Đây chỉ là ý muốn nhất thời của Yến Tuân, ai ngờ Nguyên Thuần lại nghĩ quá nhiều như vậy, nhưng bây giờ đã cưỡi lên lưng cọp không thể xuống được, nên Yên Tuân căng da đầu, chỉ nói không cần phiền toái, tìm đại một căn phòng ở phía tây bắc, cùng sương phòng phía đông của Nguyên Thuần xa xa tương đối, thật ra cũng không tỏ ra dáng vẻ phách lối gì. Đến tột cùng Yến Tuân ở Yến Bắc đã thiết lập trạng thái như thế nào, Nguyên Thuần cũng không biết, nhưng kỳ thật Yến Tuân lại kiên trì ở lại nửa tháng, nàng nghĩ đến có lẽ Yến Tuân đã sử dụng thủ đoạn vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ nên tiền triều hậu cung mới được xử lý thỏa đáng.
Nửa tháng này, Nguyên Thuần không ngừng tìm tòi các phương thuốc, tìm kiếm cách châm kim hữu hiệu cùng phối dược liệu xoa bóp hiệu quả hơn, thuận tiện dạy phương pháp xoa bóp cho Trọng Vũ. Nàng đã chăm sóc hắn đủ lâu rồi, không thể tiếp tục kéo dài nữa. Thân thể của Sở Kiều cũng đã có chuyển biến tốt, bệnh đau đầu của Yến Tuân cũng đã có khởi sắc lớn, Nguyên Thuần sợ rằng ở lại lâu sẽ phát sinh thêm chuyện gì, vì vậy chuẩn bị chính thức cáo từ.
Yến Tuân cũng đã lưu lại Thanh Hải quá lâu rồi. Trước rời khỏi, hắn đã thương lượng với Vũ Văn Nguyệt là hắn muốn mang người đi. Hắn muốn Nguyên Thuần.
Sở Kiều vốn hổ thẹn với Nguyên Thuần, mà Nguyên Thuần lại có ân với Vũ Văn Nguyệt nên phu thê hai người muốn chiếu cố quãng đời sau này của Nguyên Thuần, hơn nữa hai người đã báo tin cho Nguyên Tung, sao có thể để cho Yến Tuân dẫn người đi. Chuyện năm đó đã để lại cho Nguyên Thuần một vết thương không bao giờ có xóa nhòa, hiện tại nó đã kết vảy chưa thì không ai có thể nắm chắc. Ai lường được chuyện này lại đả kích Yến Tuân, nỗi hổ thẹn cùng tình nghĩa thời niên thiếu chợt nổi lên, hóa thành một làn nước thu thủy ôn nhu, nên hắn cứ bám vào cái cớ này, nhất định phải bồi thường cho Nguyên Thuần.
Lúc này, tin tức Nguyên Tung sắp tới Thanh Hải được truyền đến.
Nguyên Thuần nghĩ chắc ca ca nàng lo sợ nàng gây bất lợi cho Sở Kiều, cho nên mới vội vàng đến Thanh Hải. Chỉ là bây giờ tuy thế cục đã ổn định nhưng tam phương lại tụ hội ở Thanh Hải, sẽ dẫn đến chuyện không may.
Nguyên Thuần sớm đã không còn ngây thơ như năm đó, nên nàng không còn tin vào việc ai đó sẽ vì nàng mà đến. Mà so với việc gặp lại Yến Tuân, Vũ Văn Nguyệt, thậm chí cả Sở Kiều, Nguyên Thuần càng không muốn gặp lại Nguyên Tung.
Nàng từng hại Nguyên Tung mất một cánh tay, Nguyên Tung lại ở lúc nàng tuyệt vọng nhất vứt bỏ nàng, giữa nàng và Sở Kiểu, Nguyên Tung chọn Sở Kiều cũng như giữa hắn và Yến Tuân, nàng chọn Yên Tuân. Hai người bọn họ không hổ là huynh muôi, bản chất đều giống nhau. Sự thật luôn làm người ta thống khổ, làm người ta khó chịu, Nguyên Thuần không muốn gặp lại Nguyên Tung. Nàng đối mặt với ai cũng có thể bình tĩnh, nhưng phải đối mặt với người cùng huyết thống, nàng lại cảm thấy không thể.
Nhân sinh đã đi tới bước này, có một số người, chi bằng không gặp.
Dù sao, dối người gạt mình đều là chuyện không dễ dàng, quên mất chuyện trước đây càng không dễ dàng.
Đối với việc tiếp theo Nguyên Thuần sẽ đi đâu, ba người Sở Kiều, Vũ Văn Nguyệt cùng Yên Tuân giằng co không ngừng nghỉ. Bọn họ tranh chấp một hồi lâu mới nhớ việc hỏi ý kiến người trong cuộc. Sở Kiều tung ra tin tức Nguyên Tung sắp đến Thanh Hải, lại phát hiện Nguyên Thuần cũng không có kinh hỉ, chỉ là tay phải của nàng nắm chặt lấy tay trái đang không ngừng run rẩy, sau đó nàng lắc đầu với Vũ Văn Nguyệt và Yến Tuân, biểu thị ý kiến muốn tự rời đi, nàng cũng không muốn đi cùng ai, đến chỗ bất kỳ kẻ nào.
Trong lòng Bao đại phu không nỡ, vì thể trạng của Nguyên Thuần từ lâu đã không thích hợp với bôn ba, nếu như nàng có thể ở lại Thanh Hải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, còn có thể gắng gượng thêm mấy năm. Nhưng Nguyên Thuần vô cùng cố chấp, ai cũng không khuyên can được, cuối cùng Bao đại phu chỉ thở dài, buông một câu: “Chỉ đành thôi vậy.”
Nguyên Thuần lẻ loi một mình, hai bàn tay trắng, hạ quyết tâm ngày thứ hai phải rời khỏi. Trước khi đi, Nguyên Thuần giao cho Bao đại phu một bản chép tay, ghi chép tất cả bí kíp y thuật mà nàng tâm đắc, cùng ý tưởng cho việc chữa trị hàn độc cho Vũ Văn Nguyệt. Bao đại phu cũng không có vật tùy thân, nên đã đem toàn bộ kim châm ông quen dùng cho Nguyên Thuần, cùng toàn bộ thủ pháp châm cứu và cách điều chế dưỡng tâm hoàn.
Nguyên Thuần cảm thấy lễ vật quá hậu nhưng cũng không từ chối.
Trước khi đi, Sở Kiều cũng sai người đưa tới vài thứ tốt: Hòm thuốc gỗ cây du già, tăng bào mới may, phật châu làm bằng gỗ trầm hương, còn một chút ít đồ châu báu bằng vàng và bạc,… Đại khái là Sở Kiều đem tất cả những gì nàng có thể nghĩ tới chuẩn bị cho Nguyên Thuần.
Ngày thứ hai, Nguyên Thuần lại một lần nữa cạo phát, mặc tăng bào cũ cùng vác theo hòm thuốc cũ. Tất cả đồ đạc Sở Kiều tặng nàng không mang theo bất cứ thứ gì, trời chưa sáng đã rời cửa. Nàng tới với hai bàn tay trắng thì ra đi cũng với hai bàn tay trắng.
Cái gì là bố thí, cái gì là quà tặng, người sống càng lâu sẽ càng dễ dàng phân biệt.
Lúc Nguyên Thuần rời khỏi, trời vẫn còn chưa sáng, màn đêm bao trùm khắp nơi, xung quanh một mảnh yên tĩnh. Đi ra khỏi dược lư, đi qua hành lang gấp khúc, bước ra khỏi phủ Thanh Hải vương. Xung quanh trời đất mờ mịt, trong nháy mắt Nguyên Thuần có chút bần thần. Nguyệt Thất cũng đi ra tiễn nàng. Thẳng cho đến khi thân ảnh của Nguyên Thuần biến mất ở cuối đường, Nguyệt Thất mới khẽ thở dài, trong lòng buồn bực trở về. Lúc trở lại hắn thấy Vũ Văn Nguyệt đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã bắt đầu ảm đạm, yên lặng không nói một câu. Nguyệt Thất nghĩ, có lẽ công tử cũng muốn đi tiễn đưa nàng.
Yến Tuân tự ý tới, nên đương nhiên cũng không có cái gì là vui vẻ đưa tiễn. Nói thật, mọi người đều cho rằng chính Yến Tuân bức tiểu sư phụ rời đi, nên cũng không có ai có ý định vui vẻ đưa tiễn hắn. Yến Tuân cũng không có truy cứu việc này, dù sao Sở Kiều và Vũ Văn Nguyệt vẫn đến đưa tiễn hắn.
Nhưng trước khi rời khỏi, Yến Tuân vẫn đững lỳ ở trong sân, làm ra tư thế: “Ngươi không giao người ra, ta sẽ không đi.” Nguyệt Thất không thể làm gì khác ngoài việc ngượng ngùng bẩm báo, trời chưa sáng Nguyên Thuần đã rời khỏi rồi. Yến Tuân quay đầu nhìn A Tinh, A Tinh phát hiện ánh mắt của hắn quét tới, không dám ngẩng đầu.
Hôm qua, Nguyên Thuần tới khám bệnh cũng bình thường như mọi hôm. Chỉ là hôm qua nàng tới có chút muộn, vừa lúc Yến Tuân cũng chưa có buồn ngủ. Mỗi ngày, Nguyên Thuần đều xoa bóp đầu cho hắn đến khi hắn ngủ mới rời đi, nên hôm qua lúc Nguyên Thuần rời đi đã vô cùng muộn. A Tinh nghĩ nàng dù sao cũng từng là công chúa sống trong nhung lụa, đã trễ như vậy, chắc hôm sau nàng phải nghỉ ngơi khỏe rồi mới lên đường, huống hồ cả sân này khắp nơi đều là điệp chỉ thiên nhãn, Nguyên Thuần sẽ được giám sát chặt chẽ, đâu cần đến lượt hắn, nên hắn cũng không lo lắng đi quan sát hành tung của Nguyên Thuần.
Tuy rằng Yến Tuân có chút tức giận, nhưng A Tinh nghĩ việc này cũng không phải là việc lớn gì. Bời vì ngay sau đó, Yến Tuân cũng không truy cứu, cáo từ giục ngựa rời đi.
Nhưng sau lưng, Vũ Văn Nguyệt và Yến Tuân đều phái người đi theo Nguyên Thuần.
Ba tháng sau, sau khi Nguyên Thuần hái thuốc xong, người nhễ nhại mồ hôi trở về từ trong núi, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã thấy Trọng Vũ đứng ở chân núi, sắc mặt tiều tụy, dường như đã đợi nàng từ rất lâu.